WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Sắc Nước Hương Trời

Chương 148: 84 (1)

Chương 148: 84 (1)





Lương Thiệu cười khổ, thật đúng là, trời tính không bằng người tính.

Hắn muốn kết hôn với cô nương Quách gia, khi hắn phát hiện Tam cô nương Vân Phương đối với hắn gần như là vừa thấy đã yêu, gần như không cần hắn dùng nhiều tâm tư, Lương Thiệu liền dùng toàn bộ tinh lực vào việc đọc sách, để kỳ thi mùa xuân sang năm chắc chắn thành công, cũng là vì tranh thủ sự thưởng thức của Thái phu nhân, Quốc Công gia, nhưng cái hắn tự xưng là trong lòng đã có dự tính, hôn sự Vân Phương lại đã sớm định xong.

Phụ thân nhà trai là Thị Lang đại nhân, hắn một đệ tử bình dân, căn bản thua kém, cho dù trái tim Vân Phương vẫn còn ở bên hắn, phu thê tam phòng cũng không cho phép, Tam cô nương con đường này, là hoàn toàn không thể thực hiện được. Lương Thiệu dựa vào trên ghế dựa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường này không thông, đành phải lui mà cầu thứ yếu, Tứ cô nương Gia Ninh. . .

Trong đầu hiện lên một khuôn mặt quyến rũ câu dẫn người, Lương Thiệu đột nhiên cảm thấy rất tốt, lấy Tống Gia Ninh cũng không phải là rất khó có thể tiếp nhận. Quách Bá Ngôn chính trực tráng niên, hai mẹ con Tống Gia Ninh lại vô cùng được sủng ái, chỉ cần hắn hết sức lợi dụng quyền thế mấy chục năm trong tay Quách Bá Ngôn, đợi Quách Bá Ngôn già từ quan, hắn đã có thể dựa vào chính mình đặt chân vào quan trường.

Đã có mục tiêu mới, Lương Thiệu dặn dò gã sai vặt của mình âm thầm lưu ý động tĩnh của Tứ cô nương bên kia, đây là cô nương Quách gia duy nhất chưa có đính hôn, để bảo đảm không sơ hở tý nào, hắn không thể như gần như xa giống như… đối đãi với Vân Phương, mà phải dỗ dành khiến Tống Gia Ninh không thể rời bỏ hắn mới được.

Nhưng Tống Gia Ninh đã một tháng không có bước ra khỏi Lâm Vân Đường rồi.

Hôn sự của nàng và Lỗ Trấn, có Quách Bá Ngôn an bài, dân chúng kinh thành đa phần đều tin hôn sự không thành là vì Lỗ Trấn quá ngu xuẩn nên người Quách gia chướng mắt hắn, nhưng Tống Gia Ninh biết rõ chân tướng, người của Quách gia tam phòng thậm chí nha hoàn vú già được sủng ái bên cạnh chủ tử cũng đều biết, Tống Gia Ninh liền không muốn ra khỏi cửa, sợ phát hiện ánh mắt đồng tình hoặc cười nhạo của người khác, sợ nghe được lời nói chuyện linh tinh.

Nàng chỉ muốn ở tiểu viện của mình, may cho đệ đệ vài món đồ lót, làm châm tuyến mệt mỏi liền nhìn ngắm hoa cỏ, lỗ tai thanh tịnh, nhiều lắm là đi Hoán Nguyệt Cư trò chuyện cùng mẫu thân, hò hét đệ đệ, ngay cả Thái phu nhân, kế phụ tự mình đến khuyên nàng, Tống Gia Ninh đều không nghe. Đạo lý nàng hiểu, nhưng nàng chính là chưa vượt qua được.

Thật ra Tống Gia Ninh rất ủy khuất, nếu như nàng biết mình không tốt ở đâu, nàng có thể sửa, nhưng nàng thật sự không biết. Nếu như là dung mạo đoan trang hoặc thân phận con vợ cả, nàng đành bất lực.

"Tỷ tỷ, quả hồng vàng!" Mậu Ca Nhi từ bên ngoài chơi một vòng đã trở về, hắn nói không rõ ràng, Thượng Ca Nhi giúp đỡ giải thích nói: "Tứ tỷ tỷ, quả hồng nhà Vương Gia chín, vô cùng lớn."

Tống Gia Ninh mất hết hứng thú, mấy ngày hôm trước Quách Kiêu đưa một rổ quả hồng, nàng đều không ăn, bây giờ đối với quả hồng ở Thọ vương phủ cũng không có hào hứng. Một ngày ba bữa nên dùng vẫn dùng, nhưng bắt đầu cảm thấy ăn không còn ngon như trước nữa, Thái phu nhân nói nàng gầy, Tống Gia Ninh tự mình soi soi gương, không nhìn ra, trên mặt vẫn dễ dàng có thể nặn ra thịt.

"Muốn ăn quả hồng thì đi theo nương xin, không cho phép nghĩ đến Vương Phủ." Tống Gia Ninh nghiêm túc dạy bảo đệ đệ.

Mậu Ca Nhi nháy mắt mấy cái, dắt Thượng Ca Nhi rời đi, đi tìm mẫu thân xin quả hồng ăn.

Tống Gia Ninh ngồi ở trên noãn tháp, tiếp tục thêu ngoại bào cho đệ đệ, vừa may hết một cái ống tay áo, nghe bên ngoài nha hoàn gọi "Nhị cô nương", Tống Gia Ninh vội buông châm tuyến, đi giày xuống đất, vừa đẩy mành ra, Nhị tỷ tỷ Lan Phương đã chạy tới trước mặt rồi, cô nương mười lăm tuổi, mặc bối tử màu tím nhạt, xinh đẹp nho nhã như lan.

"Nhị tỷ tỷ." Tống Gia Ninh cười nói.

Lan Phương dắt tay nàng, vừa đi vào trong vừa thân mật hỏi: "Làm cái gì đấy? Tổ mẫu nhớ muội, cả ngày nhắc tới muội muội cũng không nhớ bà, tổ mẫu phái ta đảm đương thuyết khách."

Tống Gia Ninh trong lòng dâng lên một tia áy náy, nhưng, ở An quốc tự, tận mắt nhìn thấy Lỗ Trấn cầu hôn Tam tỷ tỷ đều là nha hoàn bên cạnh tổ mẫu, Tống Gia Ninh thật sự không muốn đi qua.

Lan Phương đương nhiên biết rõ khúc mắc của Tứ muội muội, tạm thời bỏ qua cái đề tài này, nhặt lên quần áo bé trai Tống Gia Ninh may được một nửa tường tận xem xét, tự đáy lòng khen: "Muội muội châm tuyến càng ngày càng tốt rồi, Mậu Ca Nhi chúng ta thật sự có phúc khí."

Tống Gia Ninh nhìn quần áo đệ đệ, dịu dàng nở nụ cười, cầm kỳ thư họa nàng không thể nào thông suốt, chỉ có châm tuyến coi như có bản lĩnh. Trước khi chưa vào kinh, lão thái thái hàng xóm của Tống gia tinh thông Tô Tú, Tống Gia Ninh và mấy vị tiểu tỷ muội cùng phố không có việc gì liền thích đi chỗ lão thái thái bên cạnh chơi, lão thái thái thích các nàng, đã dạy các nàng châm tuyến, Tống Gia Ninh học nhanh nhất. Đời này đi vào kinh, mẫu thân nhìn ra nàng có một ít thiên phú với Tô Tú; đặc biệt mời một vị tú nương ở phòng thêu Quốc Công Phủ dạy nàng.

Sau khi tâm sự xong về châm tuyến, Lan Phương rốt cuộc chuyển tới đề tài chính, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tống Gia Ninh cảm khái nói: "Tứ muội muội, ta sang năm liền phải xuất giá rồi, các muội có lẽ không có cảm giác gì, trong mắt của ta, thời gian thật sự trôi qua đặc biệt nhanh, trước kia ta từng ghét bỏ Nhị ca Tam ca quá phiền, hiện tại đặc biệt không nỡ bỏ bọn họ, có đôi khi nghĩ đến phải xuất giá, ta đều vụng trộm rơi nước mắt."

Tống Gia Ninh hiểu, trước đây Đình Phương tỷ tỷ xuất giá, nàng liền lĩnh hội qua mùi vị tỷ muội chia lìa rồi.

Lan Phương nhìn nàng, do dự một chút nói: "Ta nghe tổ mẫu nói, hôn kỳ Tam tỷ tỷ định vào tháng tám sang năm."

Tống Gia Ninh rũ mắt xuống.

Lan Phương thở dài: "Chúng ta đều là tỷ muội, giữa tỷ muội có thể có cái gì bước không qua? Huống chi chuyện Lỗ gia này, toàn bộ là do Lỗ công tử hồ đồ, Tam tỷ tỷ muội không có lỗi đúng không? Tứ muội muội nghe ta, cùng ta đi nói lời chúc mừng, nếu như đại tỷ tỷ ở nhà, nàng khẳng định cũng sẽ nói như vậy, tỷ muội chúng ta vui vẻ rồi, tổ mẫu mới vui, muội nói đúng hay không?"

Tống Gia Ninh nhẹ nhàng gật đầu. Nàng chỉ là không muốn ra khỏi cửa, cũng không có ý trách cứ Tam tỷ tỷ, đính hôn chuyện lớn như vậy, nàng quả thật nên đi chúc mừng.

Thấy nuội muội nghe lọt, Lan Phương mừng rỡ, cười nói: "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi."

Tống Gia Ninh đơn giản chỉnh đốn một chút, sau khi hôn sự thất bại, đây là lần đầu tiên nàng bước ra khỏi Lâm Vân Đường.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.