Mẫu thân rời đi, bọn nha hoàn cũng đi ra, Đàm Hương Ngọc ngồi vào vị trí vừa rồi của mẫu thân, khó hiểu nhìn biểu ca ở đối diện.
Quách Kiêu mắt nhìn ngoài cửa, trầm mặc một lúc lâu, mới từ trong tay áo lấy ra một cây trâm hồng bảo thạch.
Bảo thạch đỏ như máu chim bồ câu, ở trong tay nam nhân toả ra sức hấp dẫn mà nữ nhân thế gian khó có thể kháng cự, Đàm Hương Ngọc khẩn trương ngừng thở, ngay khi nàng ta yên lặng chờ đợi biểu ca mở miệng, nói cây trâm này cũng là tặng cho nàng ta, thì lại kinh hãi nhìn thấy nam nhân bóp đầu trâm, dường như không tốn chút sức lực, đầu cây trâm liền tách khỏi thân cây trâm bằng vàng ròng!
Đàm Hương Ngọc khiếp sợ che miệng lại.
Quách Kiêu đứng dậy, đi đến trước mặt nàng ta, cho nàng ta nhìn rõ đồ vật được cất giấu bên trong thân cây trâm.
Một khắc sau, Đàm cữu mẫu xem chừng thời gian quay trở lại, thì đã thấy trong thính đường chỉ có mỗi nữ nhi, còn cháu ngoại trai đã không thấy tăm hơi.
"Biểu ca con đâu rồi?" Đàm cữu mẫu kinh ngạc hỏi.
Đàm Hương Ngọc gượng cười: "Nói là có chuyện, đi trước."
Đàm cữu mẫu theo bản năng phát giác được có cái gì không đúng, nhỏ giọng hỏi nữ nhi: "Biểu ca con nói cái gì hả ?"
Đàm Hương Ngọc lắc đầu, mượn cớ qua loa, biểu ca liên tục cảnh cáo không cho phép nàng ta nói với bất kỳ ai, kể cả mẫu thân. Đàm Hương Ngọc cũng không dám nói, sợ mẫu thân lo lắng cho nàng ta.
Buổi sáng hôm sau, Đàm Hương Ngọc trắng đêm khó ngủ, lên xe ngựa nhà mình.
Cùng lúc đó, ngoài cửa phủ Vệ Quốc Công, Tống Gia Ninh cũng đi tới trước xe ngựa. Các nam nhân đều đi hết rồi, chỉ có một đám nữ quyến đi ra tiễn nàng, Lâm thị kéo tay nữ nhi, nhìn nữ nhi tuy rằng hơi gầy vẫn lộ ra khuôn mặt non mịn mũm mĩm, mắt hạnh trong suốt yên lặng, bộ dạng không chút nào đặt chuyện tuyển tú vào trong mắt, chẳng biết tại sao, Lâm thị bỗng nhiên đặc biệt lưu luyến, phảng phất như nữ nhi đi chuyến đi này, thì sẽ không trở về được nữa.
"Nếu đồ ăn trong cung ăn không đủ no, nhớ nói với nữ quan quản sự, đừng để bị đói." Thiên ngôn vạn ngữ, Lâm thị ôm nữ nhi, lặng lẽ nói ở bên tai nữ nhi. Năm ấy bà tái giá với Quách Bá Ngôn, trước khi đại hôn, nữ nhi phải đến Quốc Công Phủ trước, bà sợ nữ nhi bị Quách gia chê cười, dặn dò nữ nhi ăn ít một chút, kết quả đứa nhỏ này lại có thể để mình đói thành như vậy. Lần này nữ nhi phải ở trong cung một tháng, Lâm thị thà rằng nữ nhi bởi vì ăn nhiều bị các tú nữ cười nhạo, cũng không cần nữ nhi nghe lời bà, ngây ngốc bỏ đói ba mươi ngày.
Tống Gia Ninh cũng nhớ lại câu chuyện ngốc nghếch khi còn bé, ngoan ngoãn gật gật đầu
"Tốt rồi, gọi An An lên xe đi, đừng chậm trễ." Thái phu nhân xúc động thật lâu nói.
Lâm thị lưu luyến buông nữ nhi ra.
"Tổ mẫu, nương, nhị thẩm tam thẩm, các người trở về đi." Lên xe, Tống Gia Ninh đứng ở trước xe, cười khuyên nhủ.
Lâm thị thúc giục nữ nhi tiến vào xe ngựa.
Tống Gia Ninh xoay người đi vào, ngồi xong, lần nữa khuyên các trưởng bối hồi phủ.
Lưu luyến chia tay, xe ngựa mang theo Tứ cô nương Quốc Công Phủ, chạy về hướng Hoàng Cung. Lâm thị liền đứng ở cửa, đưa mắt nhìn ngựa xe rẽ ngoặt, bà mới dắt Mậu Ca Nhi cũng không nỡ bỏ tỷ tỷ, tâm tình phức tạp trở về Lâm Vân Đường. Quốc Công phu nhân xinh đẹp rốt cuộc đi vào, trước cửa Thọ vương phủ bên cạnh, một thị vệ cũng lặng lẽ đi tìm Phúc công công bẩm báo.
Phúc công công nghe xong, cao hứng đi vào thư phòng, nói với Thọ vương gia đang nghịch bút luyện chữ: "Vương Gia, Tứ cô nương đã xuất phát, cười dịu dàng lên xe ngựa." Tiến cung tuyển tú, chọn làm Vương Phi, so với gả cho mãng phu Lỗ Trấn kia tốt hơn không phải một chút mà thôi đâu, Tứ cô nương nếu là vẻ mặt buồn rười rượi, ông đều sẽ hoài nghi Tứ cô nương có phải đần độn hay không.
Triệu Hằng một lòng viết viết, làm như không nghe thấy.
Phúc công công yên lặng lui về phía sau, trong lòng im lặng oán thầm, Vương Gia ba xạo quá đi, ông ngược lại muốn xem xem, tương lai Tứ cô nương gả tới đây, Vương Gia có thể hay không tiếp tục giống như bây giờ, cả ngày làm bạn với tranh chữ.
~
Mặt trời lên cao, ngoài cửa Củng Thần môn [1] lần lượt tụ tập mấy trăm tú nữ líu ríu, người nào cũng thon thả. Tống Gia Ninh cùng hai bạn thân khăn tay chi giao đứng ở một chỗ, thỉnh thoảng phát hiện các tú nữ quan sát tìm tòi nghiên cứu, còn có loáng thoáng xì xào bàn tán truyền vào trong tai, hoặc là nghị luận thân thể của nàng, hoặc là cười nhạo về vế đối ăn tôm năm đó.
[1] Củng Thần môn: cửa Đông Bắc, nội thành thành cổ Như Cao, Tây Ninh, Thanh Hải, Trung Quốc
Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy nóng, đầu tháng tư ở kinh thành, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ.
Lại đợi ước chừng hai khắc đồng hồ, rốt cuộc có nữ quan quản sự từ cửa cung đi ra, dựa theo danh sách bảo các tú nữ hai mươi người một hàng đứng yên, ấn theo trình tự tiến cung. Xuyên qua Củng Thần môn, đi lên phía trước một đoạn, thì lại xuyên qua một cánh cửa tò vò, phía trước chính là Lâm Hoa môn. Trước cửa đứng song song mười vị công công, các tú nữ tuần tự đi qua, đám công công từng bước từng bước kỹ càng xem xét, vóc dáng thấp, mặt rỗ mặt đậu mùa mặt bớt, lớn lên đen xấu đều chọn ra ngoài.
Đám công công chọn nghiêm ngặt, nơi đây lập tức hơn trăm người không trúng tuyển.
Còn dư lại hơn hai trăm, tiếp tục đi vào phòng tiếp nhận cởi quần áo kiểm tra, trên người có vết sẹo, mùi vị khác thường thậm chí khuyết tật thân thể, cũng không trúng tuyển.
Đến phiên Tống Gia Ninh, cảm thụ được cái nhìn lom lom không có bất kỳ cảm xúc nào của nữ quan bên cạnh, Tống Gia Ninh vừa cởi áo vừa nghĩ, nếu như nữ nhân xem gầy là đẹp, nàng có thể bởi vì lớn lên đầy đặn nên không trúng tuyển không? Nếu thật là vậy, thì nàng lập tức liền có thể quay về Quốc Công Phủ rồi, mẫu thân khẳng định sẽ rất vui đó.
Đáng tiếc sự thật chứng minh, nữ quan cũng không có ghét bỏ nàng béo, nhìn ánh mắt của nàng ta dường như còn có chút. . . kinh diễm.