Tính cả Tống Gia Ninh ở bên trong, tổng cộng trăm vị tú nữ thành công thông qua hai đợt tuyển chọn là dung mạo và thân thể, tiếp theo lại xuất hiện một vị nữ quan phẩm cấp cao hơn, ở trong nhóm tú nữ tới tới lui lui hai lần, ở trong một trăm tú nữ này, cuối cùng chọn ra năm mươi vị dung mạo tốt nhất, tất cả những người khác thì đều đưa xuất cung.
Năm mươi tú nữ, được an bài ở trong năm viện tử, ban ngày đi theo nữ quan học quy củ, buổi tối thành thành thật thật ngủ, hầu như không có thời gian nói cười bắt chuyện. Bởi vì đám nữ quan ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nên nhất cử nhất động của tú nữ đều có thể ảnh hưởng đến ấn tượng trong mắt nữ quan, trước khi chung tuyển, nếu nữ quan không hài lòng, thì hoàn toàn có thể đưa tú nữ xuất cung, quyền lực vô cùng to lớn.
Trong tiểu viện Tống Gia Ninh ở, có hai tú nữ bởi vì sau lưng nói xấu nàng, bị nữ quan nghiêm khắc đuổi xuất cung rồi.
Tống Gia Ninh không biết hai tú nữ không được tuyển chọn này nghĩ như thế nào, đêm đó nàng ngủ không được ngon, đầu óc luôn đung đưa ánh mắt căm hận của hai nữ nhân ném lên người nàng trước khi đi. Tống Gia Ninh thấy mình vô cùng oan uổng, rõ ràng là các nàng cười nhạo khi dễ nàng nàng béo trước, bị phạt lại không chịu suy nghĩ lại, ngược lại lại oán hận lên khổ chủ là nàng đây.
Nhưng ngủ một đêm, ngày hôm sau Tống Gia Ninh liền quên mất chuyện này, tiếp tục đàng hoàng đi theo nữ quan học quy củ.
Nhoáng một cái chín ngày trôi qua, ngày thứ mười, các tú nữ nghênh đón một ngày nghỉ ngơi, đám nữ quan bình thường một tấc cũng không rời cũng không thấy đâu, mọi người cuối cùng có thể tự tại chút ít, thở ra một hơi.
Về phần Tống Gia Ninh, nàng chỉ nhận ra Đàm Hương Ngọc, hai người lại có chút ân oán, cho nên dùng xong điểm tâm, Tống Gia Ninh trở về gian phòng của mình, cầm quyển sách ngồi ở trên giường xem. Viện không lớn, các tú nữ lại nhiều, bởi vậy mỗi gian phòng phân cho tú nữ đều chỉ có một gian phòng ngủ một gian phòng khách, Tống Gia Ninh đọc sách, cung nữ hầu hạ nàng Trân Nhi liền ở phòng khách đợi.
Xem hai khắc đồng hồ, Tống Gia Ninh để sách xuống, đi tới trước cửa sổ nhìn ra xa ngoài cửa sổ, chợt thấy một cô nương mặc đồ đỏ từ phía trước cửa sổ đi qua, bước chân nhẹ nhàng, khóe môi mang cười. Tống Gia Ninh nhận ra nàng, là Lý Mộc Lan ở bên trái nàng, tổ phụ chính là Hổ Uy tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Đại Chu. Năm Lý Mộc Lan sinh ra, phụ thân chết trận sa trường, mẫu thân của nàng liền gọi nữ nhi là Mộc Lan, hi vọng nữ nhi có thể thiên cổ lưu danh như Hoa Mộc Lan, anh dũng không thua nam nhi.
Trước khi Tống Gia Ninh tiến cung chưa từng quen biết Lý Mộc Lan, nhưng nàng có nghe nói chuyện của Lý Mộc Lan, biết Lý Mộc Lan học võ từ nhỏ, tập được một thân hảo công phu, lại là ngườidùng roi, nóng nảy cương liệt cũng giống như nam nhi, hơn nữa Lý Mộc Lan vóc người cao gầy, dáng vẻ tinh tế, cũng không phải nhu nhược như những khuê tú khác, ngược lại giống như một gốc bạch dương xanh tươi cao ngất, cả người toả ra một cỗ khí khái hào hùng.
Nữ nhân độc hành đặc biệt như vậy, thanh danh sớm đã truyền khắp kinh thành, chúng phụ nhân nội trạch đối với nàng chỉ trỏ, Tuyên Đức Đế lại khen ngợi Lý Mộc Lan, ban thưởng một con ngựa khoẻ, một cây roi tốt cho Lý Mộc Lan. Có thể nói, ngoại trừ dòng họ nữ quyến, Tống Gia Ninh và Lý Mộc Lan là hai khuê tú kinh thành duy nhất được Tuyên Đức Đế ban thưởng, đương nhiên, lý do Tống Gia Ninh được ban thưởng, hoàn toàn không thể đánh đồng với Lý Mộc Lan.
Đang nghĩ ngợi, gian ngoài truyền đến một giọng nữ cởi mở êm tai: "Tứ cô nương có ở đây không?"
Thì ra Lý Mộc Lan là tới tìm nàng, Tống Gia Ninh vội vàng đi ra ngoài đón. Song phương đối mặt, chống lại cái nhìn chăm chú không che giấu chút nào của Lý Mộc Lan, Tống Gia Ninh có chút ngại ngùng. Tất cả mọi người đều là cô nương, sao ánh mắt Lý Mộc Lan nhìn nàng, có điểm giống thiếu niên lang vậy? Hai mắt còn ngắm ngực nàng.
Tống Gia Ninh lần đầu tiên gặp được cô nương như vậy.
"Mộc Lan tỷ tỷ có chuyện gì sao?" Tống Gia Ninh nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói nàng mềm mại, cũng không làm dáng giống như các khuê tú khác, nghe mà nổi cả da gà, Lý Mộc Lan liền cười, nhìn Tống Gia Ninh giải thích nói: "Trong phòng buồn bực vô vị, toàn bộ trong nội viện ta nhìn vừa mắt nhất là ngươi, liền tới đây tìm ngươi nói vài lời, sẽ không có quấy rầy ngươi chứ?"
Chẳng hề làm gì mà lại được nữ trung hào kiệt ưu ái, Tống Gia Ninh được sủng ái mà lo sợ, vội vàng cười lắc đầu, mời Lý Mộc Lan ngồi xuống, lại bảo cung nữ Trân Nhi đi châm trà.
"Người khác mong lớn lên gầy đi một chút, sao ngươi lại. . ." Lý Mộc Lan nhìn chằm chằm Tống Gia Ninh hỏi.
Tống Gia Ninh xấu hổ, lúng túng nói: "Ta sợ đói, ăn không đủ no liền khó chịu, nương ta liền mặc kệ ta."
Lý Mộc Lan cười vang, may mắn nói: "May mắn ngươi sợ đói, bằng không thì ngươi cũng giống các nàng ấy mỗi bữa chỉ ăn hai phần cơm, đi vài bước đường mà bắt đầu thở gấp, ta ở kinh thành thật sự tìm không ra tỷ muội có thể nói chuyện."
Nàng có chút tự trở nên quen thuộc, Tống Gia Ninh còn chưa nói gì, nàng trước tiên xem Tống Gia Ninh làm tỷ muội, nhưng Tống Gia Ninh thật sự thích Lý Mộc Lan thẳng thắn cởi mở, nên thuận thế nhận biết tỷ muội với Lý Mộc Lan. Lý Mộc Lan có rất nhiều chuyện lý thú về luyện võ, trong nhà Tống Gia Ninh thì có đệ đệ hoạt bát đáng yêu, hai người trò chuyện vui vẻ, bất tri bất giác hàn huyên cả ngày.
Một ngày nghỉ ngơi chấm dứt, các tú nữ lại bắt đầu học điều giáo trong cung.
Tống Gia Ninh nhu thuận, cũng không gây phiền toái, Lý Mộc Lan bướng bỉnh không tuân thủ quản giáo, nữ quan biết rõ Tuyên Đức Đế coi trọng Lý Mộc Lan ở điểm này, cho nên đối với nàng phá lệ nới lỏng quy củ. Thoáng chớp mắt lại đến ngày nghỉ tuần thứ hai, Lý Mộc Lan hẹn Tống Gia Ninh đến dưới tàng cây hoè trong viện hóng mát, hai người đang trò chuyện, thì từ Tây Sương phòng bên kia đi tới một cô nương, Tống Gia Ninh theo tiếng nói nhìn lại, hóa ra là Đàm Hương Ngọc.
Tống Gia Ninh tùy ý liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, nhưng Đàm Hương Ngọc lại đi về phía nàng, đến trước mặt, không có ý tốt nói: "Gia Ninh biểu muội, ta, ta có thể ngồi một lát với các ngươi không? Tiến cung lâu như vậy, ta đều sắp quên cách nói chuyện rồi."
Tống Gia Ninh âm thầm cắn môi dưới, Đàm Hương Ngọc hỏi như vậy, nàng nếu như trả lời không thể, quá cứng rắn, sẽ khiến người khác hiểu lầm hai người có ân oán gì lớn lắm, còn ở trước mặt Mộc Lan tỷ tỷ lộ ra keo kiệt. Hơn nữa Đàm Hương Ngọc là biểu muội ruột của Đình Phương tỷ tỷ, Tống Gia Ninh không muốn quen thân với nàng, nhưng cũng không muốn khiến nàng khó chịu.
Tống Gia Ninh tiếp tục nói chuyện với Lý Mộc Lan, Lý Mộc Lan liếc mắt nhìn Đàm Hương Ngọc, đoán được quan hệ biểu tỷ muội cũng không thân cận lắm, nên liền coi Đàm Hương Ngọc như không khí.
"A, Gia Ninh biểu muội đừng nhúc nhích, bên cạnh ngươi có một con nhện con."
Tống Gia Ninh nghe vậy, thân thể không khỏi cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám, Lý Mộc Lan đang muốn thay nàng kiểm tra, Đàm Hương Ngọc đã nhanh chóng ra tay, ngón trỏ ở bên mặt Tống Gia Ninh như có như không phẩy một cái, cũng không đụng phải Tống Gia Ninh, sau đó rút tay về, cúi đầu nhìn, cười nói: "Dưới cây thường xuyên có nhện con nhả tơ rơi xuống, ta đi rửa tay, các ngươi cũng vào trong phòng ngồi đi."
Nói xong liền đi.
Ngay khi nàng ta đứng dậy, Tống Gia Ninh dường như ngửi thấy được một mùi thơm thoáng qua.
Chắc là hương Đàm Hương Ngọc dùng trên người?
Tống Gia Ninh không có suy nghĩ nhiều, ngó ngó đỉnh đầu, không yên tâm khuyên Lý Mộc Lan: "Chúng ta vẫn là vào thôi."
Lý Mộc Lan cười nàng nhát gan, nhưng vẫn cùng Tống Gia Ninh rời đi, trên đường trở về phòng, Tống Gia Ninh dường như lại ngửi thấy được một luồng hương thơm, dừng bước lại kỹ càng phân biệt, thì lại không ngửi thấy. Sau nửa canh giờ, Lý Mộc Lan rời đi, Tống Gia Ninh chuẩn bị ngủ một lát, cởi bối tử trên người, lần thứ ba ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt này.
Tống Gia Ninh ngó ngó bối tử trong tay, hít mũi một cái, cúi đầu nhẹ ngửi, liền cảm thấy chỗ bả vai bên trái, mùi thơm đậm hơn một chút, nhưng trên bối tử lại không có cái gì.