Thiên sảnh của Quốc Công Phủ, Lâm thị cứng ngắc ngồi ở trên ghế, ôm nữ nhi mười tuổi vào trong ngực, sờ sờ gương mặt tái nhợt của nữ nhi, Lâm thị nói khẽ: "An An đừng sợ, chút nữa gặp người, con đi theo nương hành lễ, trừ phi người khác hỏi, cái cũng không cần phải nói, ở bên cạnh nương là được."
Tống Gia Ninh thần trí đã bay xa gật gật đầu, đầu dựa vào vai mẫu thân, ánh mắt liếc trộm bài trí uy nghiêm chung quanh. Thịnh sủng bảy năm, Quách Kiêu một lần cũng không đề cập đến việc mang nàng hồi phủ, Tống Gia Ninh cũng không thèm để ý, nhưng Lý ma ma sợ nàng khổ sở, nói Quốc Công Phủ có rất nhiều quy củ, không bằng tiêu diêu tự tại ở thôn trang, nói Quách Kiêu là không muốn nàng bị ủy khuất.
Tống Gia Ninh mới không tin đâu, đáy lòng nàng có ba suy đoán, một là nữ quyến Quốc Công Phủ không thích loại thiếp bị Quách Kiêu giành được như nàng, một là Quách Kiêu cảm thấy nàng không xứng vào Quốc Công Phủ tượng trưng cho quyền thế và thánh sủng này, cuối cùng, chính là Quách Kiêu không muốn công chúa biểu muội của hắn thương tâm, tiểu thiếp nuôi dưỡng ở bên ngoài, Đoan Tuệ công chúa đại khái sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng bây giờ, nàng cư nhiên được phụ thân Quách Kiêu mạnh mẽ "Mời" qua.
Giống như đang nằm mơ, nàng chỉ là thuyết phục mẫu thân nuôi dưỡng thân thể cho tốt, chuyện chỉ có mấy câu, lại có thể dẫn tới biến hóa lớn như vậy?
Nàng có tâm sự, Lâm thị vô thức vuốt sau lưng nữ nhi, hai mắt nhìn mặt đất xuất thần. Chuyện cho tới bây giờ, nàng đã không có đường lui, nếu như không đường thối lui, nàng phải chuẩn bị vì cuộc sống ngày sau ở Quốc Công Phủ. Di nương không có địa vị, trở thành Quốc Công phu nhân cũng không có nghĩa là có thể vô tư, các nữ quyến trong phủ sẽ nhìn nàng thế nào, bọn nha hoàn có ngoài nóng trong lạnh hay không?
"Phu nhân, cô nương, Thái phu nhân chúng ta mời các người đi qua."
Tống Gia Ninh nghe vậy, khẩn trương nắm chặt tay mẫu thân. Thái phu nhân hiện tại chắc chắn ở bên cạnh Quốc Công gia, cha ruột gặp chuyện không may, Quách Kiêu có thể không đi tẫn hiếu sao? Nói thật, Quách Kiêu đối với nàng quả thật là đầy đủ sủng ái, có cái gì thú vị ăn ngon đều đưa hết đến trên thôn trang cho nàng, hắn xong việc cũng sẽ cùng nàng đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhưng sủng ái của Quách Kiêu càng biểu hiện kịch liệt đối với chuyện giường chiếu, như vậy, kiếp trước Quách Kiêu có thể nhìn trúng thân thể của nàng, cũng không để ý đến quan hệ thân thích đoạt nàng từ chỗ Lương Thiệu, ai có thể cam đoan đời này hắn sẽ không giở thủ đoạn?
Thịt vẫn là thịt, không gầy cũng không xấu, sói cũng vẫn là sói, thay đổi duy nhất chính là lần đầu gặp gỡ tất cả mọi người đều nhỏ hơn vài tuổi...
Trong lòng khẽ động, Tống Gia Ninh cúi đầu, nhìn nhìn vạt áo bằng phẳng của mình, nàng bỗng nhiên không có sợ như vậy. Mình mới mười tuổi, chỉ là một tiểu nha đầu chưa nẩy nở, Quách Kiêu cho dù háo sắc, trong đầu lúc này cũng sẽ không nảy sinh loại ý niệm này với nàng đâu? Chỉ có Tống Gia Ninh biết, Quách Kiêu không có sở thích chơi trò luyến đồng.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Tống Gia Ninh rốt cuộc mới dám ngẩng đầu bước đi.
Nha hoàn ở phía trước dẫn đường, hai mẹ con dọc theo hành lang rẽ vào khúc ngoặc, rất nhanh đã đến chính hòa đường. Tống Gia Ninh nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, trong nội viện cũng không có bóng dáng Quách Kiêu, đến trước cửa lại lướt mắt nhìn, chỉ có Quách Bá Ngôn cùng một lão phu nhân mặc hoa phục khoảng chừng năm mươi tuổi mặt mũi hiền lành, dĩ nhiên là Thái phu nhân rồi.
"Dân phụ gặp qua Thái phu nhân, gặp qua Quốc Công gia." Đứng ở trước nhà, Lâm thị buông bàn tay nhỏ bé của nữ nhi ra, quy củ phúc lễ với Thái phu nhân không hề có bất kỳ sai sót nào. Bên cạnh Tống Gia Ninh học theo, chỉ có điều Lâm thị tư thái tinh tế lung linh, giống như sen xanh duyên dáng yêu kiều, Tống Gia Ninh vóc dáng thấp bé hai gò má mượt mà, giơ tay nhấc chân cũng để lộ ra vài phần ngây thơ của trẻ con.
Ánh mắt của Quách Bá Ngôn, liên tiếp quét qua nữ nhân cùng nữ nhi chuẩn mực đáng yêu, chậm rãi chuyển hướng sang mẫu thân.
Thái phu nhân sâu sắc nhìn Lâm thị vài lần, lại liếc mắt nhìn nhi tử, lúc này mới khách sáo nói: "Quốc Công gia trên đường bị tập kích, dưới tình thế cấp bách xông tới mẹ con các ngươi, đây là một chút tâm ý của ta, trở về ngươi mua chút thức ăn ngon, cho hài tử đỡ sợ."
Tự có một nha hoàn đưa lên một hầu bao căng phồng.
Lâm thị không nhìn hầu bao, lui ra phía sau hai bước, cúi đầu nhã nhặn từ chối: "Quốc Công gia chính là công thần triều đình, có thể giúp đỡ là vinh hạnh của dân phụ, Thái phu nhân có lòng ban thưởng, nhưng dân phụ hổ thẹn nhận lấy, bạc này tuyệt đối không thể nhận."
Thái phu nhân cười nói: "Nói thì nói như thế, nhưng các người giúp chúng ta đại ân, chúng ta sao cũng phải tạ ơn."
Lâm thị ngẩng đầu, nhìn Thái phu nhân, hơi có chút khó xử nói: "Thái phu nhân thật muốn tạ ơn, dân phụ khẩn cầu Thái phu nhân nói một tiếng với quản sự trong phủ, làm phiền hắn trả lại xe ngựa của nhà ta, ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, dân phụ sớm nên về nhà, để tránh người nhà lo lắng thắp thỏm nhớ mong."
Căn phòng đang nghiêm túc, bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ sung sướng.
Lâm thị mím môi.
Thái phu nhân trừng nhi tử, Quách Bá Ngôn không lưu tâm, dùng bàn tay phải còn nguyên vẹn sờ sờ cái cằm, không chút che giấu nhìn chằm chằm Lâm thị.
Trong lòng Thái phu nhân bực bội, nếu như Lâm thị muốn đi, bà liền bảo nha hoàn tiễn hai mẹ con đi ra ngoài.
"Nương, người xem tiên nữ này đi, chẳng những xinh đẹp, còn rất biết nói chuyện, hợp khẩu vị con lắm."
Phòng khách chỉ còn mẹ con bọn họ, Thái phu nhân tức giận trách mắng: "Hồ đồ, không thấy người ta cũng làm mẹ rồi hả? Chẳng lẽ ngươi muốn cưỡng đoạt dân phụ?"
Quách Bá Ngôn dựa vào thành ghế, ánh mắt khinh cuồng nhìn qua ngoài cửa: "Nếu như Tuệ Viễn nói nàng có thể vượng ta, ta liền muốn xác định nàng rồi, nương yên tâm, ta sẽ phái người đi thuyết phục trượng phu nàng, chờ bọn họ hòa ly ta sẽ cầu hôn."
Thái phu nhân nhíu nhíu mày. Lâm thị vừa vào cửa, bà phát hiện Lâm thị quả nhiên xinh đẹp như tiên nữ Thiên Cung, chính là người đẹp nhất mà kiếp này bà từng nhìn thấy, thái phu nhân liền lập tức nghi ngờ những lời kia của nhi tử là bịa chuyện, nhưng con của mình bà cũng hiểu rõ, nếu như không có nguyên nhân đặc biệt khác, nhi tử tuyệt không phải là người vì sắc dục mà gậy đánh uyên ương.
Xem ra, Tuệ Viễn đại sư thật sự xem tướng cho nhi tử sao? Nhưng cho dù Lâm thị là nhân duyên định mệnh của nhi tử, nhi tử cũng không thể ỷ thế hiếp người.
"Không được, ngươi..."
Thái phu nhân muốn giảng đạo lý cho nhi tử, Quách Bá Ngôn lại đột nhiên đứng dậy, nghiêm mặt nói: "Nương, tin tức hẳn là đã truyền vào cung, ta phải diện thánh bẩm báo việc này, chờ ta trở lại bàn lại rồi nói sau.