Đuổi bắt thích khách quan trọng hơn, Thái phu nhân chỉ có thể thả nhi tử đi.
Quách Bá Ngôn bước như gió vào Hoàng Cung, vừa vào Sùng Chính điện, lập tức quỳ xuống Tuyên Đức Đế chờ đợi đã lâu, cúi đầu nói: "Vi thần có tội, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Dưới chân thiên tử lại có thể xuất hiện thích khách, mưu hại phụ tá đắc lực của ông, Tuyên Đức Đế đã một lần phát hỏa với Thống lĩnh cấm vệ, nghe nói Quách Bá Ngôn đã đến, lời trấn an ông cũng đã soạn sẵn hết rồi, nhưng không ngờ Quách Bá Ngôn vừa đến lại quỳ xuống. Rời khỏi long ỷ, Tuyên Đức Đế đi đến trước mặt Quách Bá Ngôn, nghi ngờ nói: "Ngươi có tội gì?"
Quách Bá Ngôn liền cúi đầu, một năm một mười tiền căn hậu quả toàn bộ thuật lại chuyện mình giả bộ bị người hành thích: "Hoàng Thượng, nếu như không xuất ra hạ sách này, Thái phu nhân nhất định sẽ không đồng ý cho thần lấy một quả phụ xuất thân thương gia làm chính thất, thần cũng là không có biện pháp. Kinh động Hoàng Thượng, thần tội không thể tha thứ, Hoàng Thượng trừng phạt như thế nào đều được, chỉ cầu Hoàng Thượng thay thần giữ bí mật, đừng để Thái phu nhân biết."
Tuyên Đức Đế nhìn tâm phúc quỳ trên mặt đất, sau nửa ngày cũng không nói chuyện, thật lâu sau mới xoay người lại, chậm rãi ngồi trở lại trên long ỷ, vui buồn không rõ nói: "Lâm thị đẹp dữ vậy à, khiến ái khanh của trẫm khổ tâm như thế?"
Trong đầu hiện lên dáng vẻ Lâm thị co rúc ở trên mặt đất tuyệt vọng nức nở nghẹn ngào, Quách Bá Ngôn nửa thật nửa giả nói: "Đẹp thì đẹp, nhưng thần cái dạng mỹ nhân gì mà chưa từng thấy? Mới đầu thần thầm nghĩ nạp nàng làm thiếp, ai ngờ nàng cận kề cái chết không từ, thần làm không được chuyện Bá Vương ngạnh thượng cung, lại bị nàng dăm ba câu khuyên giải, đành phải đồng ý lấy nàng làm vợ."
Hắn không dám khoe khoang Lâm thị rất đẹp, vạn nhất câu dẫn hứng thú của hoàng thượng thì làm sao bây giờ? Nam nhân đều háo sắc, Hoàng Thượng cũng không ngoại lệ.
Hậu cung phi tần của Tuyên Đức Đế đông đúc, vẫn chưa háo sắc đến mức ngay cả quả phụ tâm phúc vừa ý cũng muốn nhớ thương, không vui nói: "Nhìn ngươi Nam tuần có công, lần này trẫm không truy cứu, nhưng lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, còn dám hồ đồ, trẫm điều ngươi đi quân doanh, ba năm không thể đụng vào nữ nhân."
Quách Bá Ngôn cất cao giọng nói: "Thần cẩn tuân Hoàng Thượng dạy bảo."
Tuyên Đức Đế mở ra tấu chương, thản nhiên nói: "Thích khách là ngươi đưa tới, hạn ngươi trước lúc trời tối, truy nã tất cả thích khách quy án."
Quách Bá Ngôn cười, lĩnh mệnh mà đi, Tuyên Đức Đế chăm chú nhìn bóng lưng thần tử, bất đắc dĩ lắc đầu. Quách Bá Ngôn quyền cao chức trọng, sau khi tang vợ không ít người muốn cùng Quốc Công Phủ kết làm thân gia, liên tiếp nịnh bợ. Xuất phát từ tư tâm, Tuyên Đức Đế hi vọng Quách Bá Ngôn tái giá với môn hộ thấp tí, nhưng ông sao cũng không ngờ tới, kế thất mà Quách Bá Ngôn tự mình nhìn trúng, thân phận lại thấp như vậy.
Ngoại ô kinh thành xuất hiện thích khách, Quách Bá Ngôn tự mình dẫn người đuổi giết, một canh giờ sau liền bắt giữ mười " thích khách võ công cao cường" trở về thành, giao cho Hình bộ thẩm vấn. Dân chúng vỗ tay khen hay, lại không biết những thích khách kia vốn là tù phạm trong đại lao Hình bộ, bị Quốc Công gia uy phong lẫm liệt xách ra ngoài hóng gió lùa mà thôi.
Màn đêm buông xuống, Quách Bá Ngôn trở lại Quốc Công Phủ.
Thái phu nhân vẫn đang chờ, nhìn nhi tử như hổ đói ăn hai chén mì, bà mới nói: "Ta nghe ngóng rồi, tiên nữ của con là Lâm gia cô nương ở Cẩm Tú phường, sau khi cập kê gả cho một cử nhân Tô Châu họ Tống, Tống cử nhân ốm chết, Lâm thị chịu tang bốn năm, tháng tư năm nay quay về nhà mẹ đẻ. Bá Ngôn à, con nói có kỳ quái hay không, nàng tháng tư hồi kinh, qua mấy tháng một lần cũng không có đi ra ngoài, sao lại trùng hợp như vậy, con vừa về đến, nàng liền giống con đi An quốc tự?"
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Thái phu nhân chuyển sang lạnh lẽo, tường tận nhìn chằm chằm vào nhi tử.
Mẫu thân quản gia vài thập niên, Quách Bá Ngôn đã sớm làm xong công tác chuẩn bị bị mẫu thân vạch trần, cười làm lành nói: "Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được người."
Cười xong, Quách Bá Ngôn chuyển đến trước mặt mẫu thân quỳ xuống, thấp giọng giải thích quan hệ của hắn và Lâm thị : ". . . Nương, ta biết rõ người đang suy nghĩ gì, nhưng Lâm thị thật không có câu dẫn ta, là ta thấy sắc nảy lòng tham bức bách nàng đi theo ta, nàng nếu là người thấy sang bắt quàng làm họ, ta cũng không đến mức cắm một mũi tên lên người mình cho người ta xem."
Thái phu nhân cười nhạo: "Muốn mà còn bày đặt ra vẻ, thủ đoạn của nữ nhân, đàn ông các ngươi sao có thể nhìn thấu?"
Quách Bá Ngôn không thích nghe: "Ở trong mắt nương, nhi tử chính là loại người hoa mắt ù tai?"
Thái phu nhân mặt căng cứng, quay đầu nói: "Ngươi nói gì mặc kệ ngươi, ta không đồng ý." Để một người quả phụ làm nữ chủ nhân Quốc Công Phủ, quả thực nực cười.
Quách Bá Ngôn thở dài một tiếng, mỏi mệt nói: "Nương, nhiều năm như vậy nhi tử chỉ vừa ý Lâm thị thôi, người biết rõ tính tình của ta, chỉ cần có một người ràng buộc ta, ta liền chướng mắt những dong chi tục phấn khác. Nương thật sự muốn nhi tử nửa đời sau cô đơn lẽ bóng, bên cạnh một nữ nhân hỏi han ân cần cũng không có sao?"
Thái phu nhân khuôn mặt có chút động.
Quách Bá Ngôn không ngừng cố gắng, tiếp tục nói: "Đúng vậy, Lâm thị thân phận thấp, không xứng với nhà chúng ta, nhưng nương người nghĩ qua chưa, ta lấy quả phụ làm phu nhân, các đồng liêu có thể sẽ sau lưng chê cười hai câu, Hoàng Thượng thì sao? Hoàng Thượng không thích nhất chính là quyền thần kết quan hệ thông gia, năm năm trước Lại Bộ Thượng Thư Lý Văn Đường và Binh Bộ Thượng Thư Lưu Sóc kết thân gia, không lâu sau, Lưu Sóc liền bị Hoàng Thượng điều đến Ung châu làm Tiết Độ Sứ, chuyện này người khẳng định nhớ rõ chứ?"
Thái phu nhân hiểu ý nhi tử, nói: "Làm người hầu cho Hoàng thượng, cẩn thận là chuyện tốt, nhưng cũng không cần ủy khuất mình như vậy..."
"Nhi tử một chút cũng không ủy khuất." Quách Bá Ngôn xen vào, đôi mắt đen thành khẩn nhìn mẫu thân: "Nương, ta thật sự thích nàng, ngày đó trên thuyền, mặt nàng cũng không có lộ ra, ta nghe giọng nàng thôi mà trái tim cũng xao xuyến rồi..."
Thái phu nhân nhíu mi, Quách Bá Ngôn ngoan ngoãn câm miệng.
Thái phu nhân nhìn nhìn vết thương trên vai trái nhi tử, lo lắng nói: "Ngươi không sợ trở thành trò cười, ta cũng chẳng muốn quản ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới Bình Chương chưa? Bình Chương còn trẻ xúc động, chính là độ tuổi quan trọng mặt mũi, ngươi tìm mẹ kế quả phụ cho hắn, hắn ở bên ngoài bị khinh bỉ, trở về còn không phải rơi trên người Lâm thị? Đến lúc đó ngươi hướng về ai?"
Quách Bá Ngôn trầm tư một lát, nói thật nhỏ: "Nương yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với Bình Chương."