Tống Gia Ninh không dám nhìn Quách Kiêu, nhưng Quách Kiêu lại thản nhiên đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng ánh mắt cố định trên khuôn mặt mũm mĩm của Tống Gia Ninh. Ánh nắng từ một bên chiếu tới, trên da mặt trắng nõn của nàng phảng phất như có thể véo ra nước, vô cùng mịn màng, phụ thân bảo nàng gọi hắn, nàng ngơ ngác cả người cứng ngắc không chịu xoay lại, lông mi thật dài rủ xuông, đôi môi phấn hồng mím lại, cả người không được phóng khoáng, khiến người muốn khi dễ nàng.
Ưu điểm duy nhất, chính là khuôn mặt, so với mấy muội muội ruột trong nhà đều xinh đẹp hơn.
Ánh mắt liếc qua chuyển đến vạt áo phụ thân, Quách Kiêu bỗng nhiên hiểu phụ thân vì sao lại thích một quả phụ như vậy, nữ nhi lớn lên như vậy, vị kế mẫu kia, chắc chắn cũng là sắc đẹp khuynh thành.
"Phụ thân, Gia Ninh chắc là sợ người lạ rồi, chúng ta đi vào trước đi." Đợi trong chốc lát không đợi được kế muội bắt chuyện, Quách Kiêu cười nhạt với phụ thân nói, hai chữ "Gia Ninh" gọi tự nhiên lại thân cận.
Ở trong mắt Quách Bá Ngôn, Lâm thị xinh đẹp yếu ớt, Tống Gia Ninh ngốc nghếch nhát gan, dĩ nhiên lý giải kháng cự của Tống Gia Ninh thành sợ người lạ, liền vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, dùng giọng nói nhu hòa: "Đi thôi, vi phụ trước dẫn con đi gặp Thái phu nhân, Thái phu nhân là trưởng bối, gặp mặt, Gia Ninh phải hiểu chuyện, biết không?"
Tống Gia Ninh lập tức gật đầu, thấy Quách Bá Ngôn nhấc chân, nàng chủ động đi qua phía bên tay phải Quách Bá Ngôn, cách xa Quách Kiêu.
Quách Kiêu đã nhận ra kế muội tránh né hắn, nhưng vẫn đi qua phía bên tay phải Tống Gia Ninh, rớt lại phía sau hai bước đi theo.
Vì vậy trên đường từ cửa chính đến Sướng Tâm Viên, Tống Gia Ninh liền thỉnh thoảng cảm nhận được hai đạo ánh mắt lạnh lẽo, giống như rắn nhìn chằm chằm vào nàng, sợ tới mức toàn bộ lực chú ý cảnh giác nàng đều đặt lên trên người Quách Kiêu, cũng không nghe thấy giọng nói của kế phụ. Quách Bá Ngôn hỏi mấy lần không được đáp lại, cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tân nữ nhi căng thẳng tái nhợt, hắn bỗng nhiên có hơi lo lắng. Đứa nhỏ này gan rất nhỏ, cứ tiếp tục như vậy là không thể được, hôm nào đó phải thương lượng với Lâm thị một chút, mời ma ma giáo dưỡng tới đây, cô nương có thể ngây thơ, nhưng cũng phải phóng khoáng thoải mái.
Noãn các phía đông Sướng Tâm Viên, Thái phu nhân ngồi trên noãn tháp, đại cô nương Đình Phương bồi ở một bên. Bởi vì Lâm thị vẫn chưa qua cửa, hôm nay chỉ là để đại phòng bên này làm quen với người nhà mới tới trước, nên cũng không có mời hai phòng kia.
Màn cửa lay động, Quách Bá Ngôn tiến vào, tiện tay vén rèm giúp tiểu cô nương sau lưng, động tác nhỏ giống như tùy ý nhưng thật ra là săn sóc, Đình Phương nhìn thấy mà trong lòng có hơi đau xót, phụ thân chưa từng vén rèm cho nàng. Nhưng khi tầm mắt của nàng chuyển đến trên người Tống Gia Ninh, nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của Tống Gia Ninh, để ý đến bàn tay mập của Tống Gia Ninh khẩn trương lộn xộn, Đình Phương thầm nhẹ nhàng thở ra, muội muội xem ra còn nhỏ, rất dễ dàng ở chung.
"Gia Ninh gặp qua Thái phu nhân, gặp qua đại cô nương." Toàn bộ Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh chỉ sợ một mình Quách Kiêu, ở trước mặt nữ quyến, nàng sợ người lạ thì có sợ thiệt, nhưng hành lễ chào hỏi thì vẫn biết.
Thái phu nhân lớn tuổi, theo bản năng thích tiểu hài tử, đặc biệt là xinh xắn có hiểu biết, mặc dù tồn tại nghi kị đối với mẹ con Lâm thị, nhưng trước khi hai mẹ con chính thức phạm sai lầm, Thái phu nhân cũng không muốn dùng ác ý suy đoán, hiện tại Tống Gia Ninh biểu hiện nhu thuận, bà liền cười vẫy tay, gọi: "Tới đây tới đây, cho tổ mẫu hảo hảo nhìn một cái."
Quách Bá Ngôn nghe vậy, vẻ mặt buông lỏng.
Tống Gia Ninh nghe Thái phu nhân lại có thể tự xưng tổ mẫu, hiền lành giống như lão thái thái nhà hàng xóm, không có một chút kiêu căng uy nghiêm như Đoan Tuệ công chúa, liền cũng không có khẩn trương nữa, ngoan ngoãn đi qua, rũ mắt không dám nhìn loạn. Kiếp trước vào cung, Tống Gia Ninh rốt cuộc nhớ kỹ quy củ "Gặp quý nhân đừng nhìn loạn".
Thái phu nhân kéo bàn tay nhỏ bé của Tống Gia Ninh, nghiêm túc quan sát một phen, vừa gật đầu vừa khen ngợi nói: "Gia Ninh lớn lên thật xinh đẹp, ba tỷ tỷ con đều không sánh bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn này, vừa nhìn chính là có phúc khí."
Tống Gia Ninh xấu hổ cúi đầu, phúc khí cái gì chứ, ý tứ chính là khuôn mặt nàng béo quá chứ gì.
"Gia Ninh à, vào cửa Quốc Công Phủ, sau này chúng ta chính là người một nhà, ta là tổ mẫu, Đình Phương là đại tỷ tỷ con, đừng sợ người lạ." Khen dung mạo xong, Thái phu nhân yêu thương nói.
Tống Gia Ninh gật đầu, trước gọi bà một tiếng tổ mẫu, lại len lén liếc cô nương y phục màu đỏ bên cạnh, thấy đối phương cười dịu dàng nhìn nàng, thân thiết ôn nhu, Tống Gia Ninh can đảm lên, ngượng ngùng cười cười, ngọt ngào kêu: "Đại tỷ tỷ." Đôi mắt hạnh thanh tịnh như nước, nhìn thế nào cũng không giống như là một muội muội xấu tính.
Đình Phương càng nhìn càng thích, kéo bàn tay nhỏ bé của Tống Gia Ninh, cười nói: "Gia Ninh muội muội."
Hai tỷ muội này xem như là vừa ý nhau rồi.
Quách Kiêu ở một bên nhìn, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Biểu hiện đơn thuần bên ngoài của Tống Gia Ninh là thật hay giả hắn còn chưa xác định được, nhưng muội muội ruột thịt của hắn mới gặp mặt một lần liền vui vẻ nhận tỷ muội, một chút tâm cơ cũng không có, tính tình này, hắn làm huynh trưởng, sao yên tâm được chứ?
Quách Bá Ngôn rất yên tâm, nói với Thái phu nhân: "Tiền viện còn có việc, nhi tử đi trước, Gia Ninh liền làm phiền nương."
Thái phu nhân khoát tay: "Đi đi đi đi, bên này không cần con quan tâm."
Quách Bá Ngôn gật đầu, trước khi đi thuận tiện mang theo nhi tử.
Quách Kiêu vừa đi, Tống Gia Ninh lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều, tân tổ mẫu, tân tỷ tỷ hỏi nàng cái gì nàng liền nói cái đó, nha hoàn bưng bánh ngọt lên, Thái phu nhân khuyên nàng ăn, nàng liền rụt rè ăn một miếng, nếm mùi vị, dù thích cũng tuyệt đối không lấy thêm, vững vàng nhớ kỹ lời mẫu thân dặn dò.
Một ngày ở chung, Thái phu nhân vô cùng xác định, cháu gái mới này tuy lớn lên quyến rũ vô song, tính tình lại rất đơn thuần. Thái phu nhân thích tiểu cô nương như vậy, cố ý chỉ thị đại nha hoàn bên cạnh chiếu cố Tống Gia Ninh bắt đầu cuộc sống hàng ngày. Đình Phương cũng rất hoan nghênh tân muội muội, ngày hôm sau Quốc Công Phủ đón dâu đãi khách, Đình Phương biết rõ hôm nay Tống Gia Ninh chỉ có thể ở một mình trong phòng đợi, sáng sớm còn cố ý chạy tới, ôn nhu an ủi Tống Gia Ninh một phen.