Luyện Vũ Tràng, ngoại trừ sư phụ cung tiễn Trữ Trận của phụ tử hoàng gia và bốn vị hoàng tử, trùng hợp Quách Bá Ngôn tiến cung cũng ở đây.
Tuyên Đức Đế hai tay chắp sau lưng, nhìn thấy từ xa xa có ba đứa bé đi tới bên này, ông bất ngờ chau chau mày, ánh mắt dừng lại trên mặt Tống Gia Ninh một lát, hỏi Quách Bá Ngôn: "Nữ oa áo hồng nhạt kia, là nữ nhi ngươi mới nhận ?"
Quách Bá Ngôn nghiêm mặt nói: "Đúng là thứ nữ Gia Ninh của thần, Hoàng Thượng, nàng vừa mới vào phủ, thần vẫn chưa có an bài ma ma dạy nàng quy củ, có chỗ nào thất lễ kính xin Hoàng Thượng khoan dung."
Tuyên Đức Đế cười cười: "Ái khanh nói quá lời, trẫm sao có thể so đo với một tiểu nha đầu, nhưng đứa nhỏ này vẻ mặt có phúc, quả thật là khiến người thích."
Đang nói chuyện, ba người Quách Kiêu đã đến gần.
"Phụ hoàng!" Đoan Tuệ công chúa cười sáng lạn nhào tới trong ngực Tuyên Đức Đế.
Tuyên Đức Đế yêu thương ôm lấy, vỗ vỗ bả vai nữ nhi, nhìn huynh muội Quách gia.
"Quách Kiêu bái kiến Hoàng Thượng." Quách Kiêu dẫn đầu hành lễ, bởi vì thường tiến cung, quen thuộc với Tuyên Đức Đế, hắn không cần quỳ lạy. Sau lưng thiếu niên, Tống Gia Ninh sớm đã được Quách Kiêu chỉ điểm, lúc này lấy hết dũng khí đứng ở phía bên phải Quách Kiêu, có hơi rớt lại phía sau một bước, sau đó cả người cứng ngắc vén áo thi lễ với Tuyên Đức Đế: "Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng."
Nữ đồng mười tuổi, âm sắc vốn mềm mại ngọt ngào, lúc này diện thánh trong lòng kính sợ, giọng nói càng nhẹ, là hình dáng của đứa nhóc đáng thương.
Tuyên Đức Đế không chú ý một tiểu nha đầu quá nhiều, ra hiệu hai hài tử miễn lễ, một bên kia của Tuyên Đức Đế, Tống Gia Ninh xuất hiện, lại như một luồng gió xuân, ở trong bốn vị hoàng tử thổi lên một tia sóng gợn. Đại hoàng tử năm nay mười tám, hình thể cường tráng khôi ngô, võ nghệ siêu quần, trong nội cung đã có thông phòng thị tẩm, mỹ nhân sẽ hấp dẫn hắn, nữ đồng xinh đẹp còn chưa đủ để cho hắn động tâm.
Nhị hoàng tử mười bảy tuổi, về mặt nữ sắc cũng kiếm được chỗ then chốt, nhưng giống với Đại hoàng tử, đối với hài tử không có hứng thú.
Tam hoàng tử Triệu Hằng, năm nay mười lăm, chính là huynh đệ ruột thịt một mẹ sinh ra với Đại hoàng tử, bởi vì trời sinh miệng có tật nóilắp, thuở nhỏ quái gở không thích thân cận với người khác, bất kể nam nữ. Hiện tại đừng nói một tiểu nha đầu mười tuổi, cho dù là mỹ nhân xinh đẹp sắc nước hương trời, hắn cũng chưa chắc nhìn vào mắt.
Duy chỉ có Tứ hoàng tử mười ba tuổi, liếc nhìn liền thích tiểu biểu muội mới tới, loại thích này, cũng không phải là khát vọng chiếm lấy của nam nhân đối với nữ nhân, mà là hảo cảm đơn thuần, tựa như huynh đệ Quách Phù Quách Thứ của nhị phòng Quốc Công Phủ, có muội muội xinh đẹp liền muốn nói nhiều với nàng mấy câu, dỗ dành nàng cười với mình.
Thừa dịp Tuyên Đức Đế hỏi thăm Quách Kiêu công phu luyện được như thế nào, Tứ hoàng tử vốn bất động, nhưng người lại len lén nháy mắt ra hiệu với Tống Gia Ninh.
Đáng tiếc Tống Gia Ninh ghi nhớ quy củ "Tiến cung không thể nhìn loạn", thành thành thật thật đứng bên cạnh kế phụ, ngoan ngoãn đâu cũng không nhìn. Tứ hoàng tử là hoàng tử nhỏ nhất trong cung, Tuyên Đức Đế chưa thoát ra khỏi thói tục tập quán, đối với con út càng dung túng cưng chiều chút ít, cho nên Tứ hoàng tử lá gan khá lớn, nhặt lên một hòn đá nhỏ, hơn nữa dưới cái nhìn chăm chú sắc bén của Quách Bá Ngôn, chuẩn xác mà ném đến bên chân Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh lại càng hoảng sợ, giật mình nhìn qua.
Tứ hoàng tử cười với nàng, lộ ra hàm răng với mấy cái răng trắng noãn chỉnh tề, hai bên trái phải đều có một cái răng khểnh, giúp thiếu niên tăng thêm vài phần tinh nghịch. Tuyên Đức Đế giữa trán đầy đặn khí vũ hiên ngang, dưới gối hoàng tử công chúa cũng đều là Nhân Trung Long Phượng, Tứ hoàng tử mày rậm mắt to uy vũ sanh uy, đặt ở nơi nào cũng là binh sĩ tuấn tú hạc giữa bầy gà, nhưng giờ này khắc này, Tống Gia Ninh lại không kiểm soát được bị thiếu niên bên cạnh Tứ hoàng tử, hấp dẫn tất cả lực chú ý.
Tam hoàng tử Triệu Hằng, Thiên Tử tương lai.
Kiếp trước Tống Gia Ninh may mắn gặp được vị tiềm long này một lần, lúc ấy nàng quỳ đến cả người chết lặng, chật vật nằm trên mặt đất, từ dưới nhìn lên, chỉ cảm thấy Đế Vương cao lớn giống như núi cao nguy nga, khuôn mặt như ngọc cũng giống như hơi nước vấn vít trên đỉnh núi sau cơn mưa, mông lung không rõ, chỉ có thể bằng cảm giác kết luận hắn nhất định là tuấn mỹ vô trù, chỉ có thể mơ hồ mà cảm nhận được thanh quý ung dung bẩm sinh trên người Đế Vương.
Hôm nay, nàng mới chân chính lĩnh hội được phong thái của Tam hoàng tử. Hắn mười lăm tuổi, cơ thể chưa nẩy nở, càng giống một gốc cây sam xanh biếc một mình sinh trưởng trong núi, thon dài cao ngất, giống như người quên đời đứng một mình. Tứ hoàng tử mày rậm mắt to, Tam hoàng tử khuôn mặt thanh tú, vô cùng tuấn dật phong lưu, nhưng mắt hắn lại như mây mù, vắng lặng không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, nhàn nhạt liếc tới đây, giống như có mưa rơi mát lạnh trong lòng. . .
Cảm giác mát lạnh quét sạch toàn thân, Tống Gia Ninh đột nhiên thanh tỉnh, chỉ thấy Tam hoàng tử đã dời ánh mắt.
Tống Gia Ninh bỗng nhiên ai cũng không dám nhìn, một lần nữa cúi đầu, không có nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Tứ hoàng tử.
Cung, nỏ, tiễn đều đã chuẩn bị hoàn tất, cuộc khảo thí các hoàng tử chuẩn bị bắt đầu.
"Phụ hoàng, so năng lực không có ý nghĩa, chúng ta đánh cuộc một lần nhé? Mời Trữ sư phụ làm trọng tài." Đoan Tuệ công chúa giọng nói lanh lảnh, vô cùng vui vẻ.
Tuyên Đức Đế cưng chiều cười: "Được, vậy con dự định cược ai thắng?"
Đoan Tuệ công chúa chăm chú nhìn Quách Kiêu, từ trong túi thơm lấy ra một thỏi bạc, thoải mái nói: "Con cược Kiêu biểu ca."
"Đoan Tuệ muội hay lắm, khuỷu tay lại chìa ra ngoài, xem ta sau này có mang quà tặng cho muội hay không." Đại hoàng tử vừa kéo cung vừa cao giọng trêu ghẹo nói. Trong chư vị hoàng tử, dung mạo hắn rất giống Tuyên Đức Đế, dáng vẻ đường đường uy phong lẫm lẫm, chính là nhi tử Tuyên Đức Đế coi trọng nhất, cũng là vị hoàng tử duy nhất có thể vào Trung Thư Tỉnh dự thính chính sự, đủ thấy kỳ vọng to lớn mà Tuyên Đức Đế dành cho trưởng tử.
Đoan Tuệ công chúa cười hắc hắc: "Bốn người các huynh đều là hoàng huynh của ta, ai ta cũng không thể bất công, đành phải cược Kiêu biểu ca thôi."
Đại hoàng tử hừ hừ, Quách Kiêu được ưu ái cũng không thấy bất kỳ vui mừng gì.
Đoan Tuệ công chúa giao thỏi bạc cho sư phụ cung tiễn Trữ Trận. Tuyên Đức Đế mắt nhìn trưởng tử, chỉ thị thái giám lấy ra hai mươi lượng bạc, đặt cửa tiểu nhi Tứ hoàng tử. Ai sẽ thắng, trong lòng mọi người đều đã có đáp án, nếu như Hoàng Thượng cố ý cược sai, Quách Bá Ngôn liền lấy ra mười lượng bạc, đặt cửa Đại hoàng tử.
"Gia Ninh cảm thấy ai sẽ thắng?" Nữ nhi không hiểu chuyện, nhưng Tuyên Đức Đế muốn chăm sóc con gái yêu của Quách Bá Ngôn, yêu thương hỏi Tống Gia Ninh.