Tống Gia Ninh căn bản không ngờ tới mình cũng sẽ tham dự trong đó, đối mặt với đôi mắt giống như cười mà không phải cười của Tuyên Đức Đế, lập tức luống cuống.
Quách Bá Ngôn đưa cho nữ nhi một thỏi bạc, cười trấn an nói: "Gia Ninh không cần khẩn trương, muốn cược ai thì cược."
Tống Gia Ninh nhận bạc, len lén liếc mắt vị trí Tam hoàng tử. Tổng cộng năm người tỷ thí, hiện tại liền còn lại nhị hoàng tử, Tam hoàng tử không có ai chọn, ai không muốn có người thấy được mình chứ? Nếu như hai người đều ở đây chờ mong khẳng định của nàng, nàng đặt cửa người khác chính là đắc tội hai vị hoàng tử, hai chọn một mà nói, Tống Gia Ninh có ngốc, cũng muốn chọn Tam hoàng tử a.
Đừng nhìn Tam hoàng tử hiện tạibất hiện sơn bất lộ thủy[1] , hắn thế nhưng là Đế Vương tương lai, tuyệt đối không thể đắc tội.
[1] bất hiện sơn bất lộ thủy
"Ta cược Tam điện hạ." Bên cạnh đều là quý nhân, mỗi một đạo ánh mắt đều là áp lực, Tống Gia Ninh đỏ mặt nói ra, nói xong lo lắng không yên mà nhìn về phía Tam hoàng tử, muốn nhìn một chút đối phương là thái độ gì, lại thấy Tam hoàng tử cúi đầu giương dây cung, phảng phất giống như không nghe thấy. Tống Gia Ninh không khỏi bất an, Tam hoàng tử này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nửa điểm vui buồn cũng không lộ, quá cao thâm khó lường.
Triệu Hằng đang suy nghĩ gì?
Không để ý đảo qua bóng dáng hồng nhạt xa xa, mây mù vấn vít tận sâu trong đáy mắt hắn, tạo nên một chút lạnh lẽo thấu xương. Toàn bộ kinh thành đều biết hắn có tật miệng, đều biết "Tam hoàng tử tư chất bình thường, văn không thể võ không phải", không được Hoàng Thượng chào đón nhất, kế nữ của Quách Bá Ngôn chọn hắn, là cố ý châm chọc hắn, hay là nhìn hắn đáng thương, đồng tình với hắn?
Là bên nào thì hắn cũng đều không thích.
Nhị hoàng tử bắn xong, Triệu Hằng kéo cung dẫn tên, nhắm vào mục tiêu bên ngoài hồng tâm, buông tay, mũi tên lông vũ nhanh chóng bắn ra, lập tức không có vào vị trí chủ nhân nhắm. Phía bên phải truyền đến một tiếng tiếc nuối thở dài của nhị hoàng tử, Triệu Hằng mặt không biểu tình, lúc xoay người lại không để lại dấu vết nhìn nhìn Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh đang rướn cổ nhìn mục tiêu ở đằng xa, phát hiện Tam hoàng tử bắn chệch, Đại hoàng tử, nhị hoàng tử đều ở giữa hồng tâm, nàng khẩn trương nắm lấy vạt áo, sợ Tam hoàng tử bắn kém cỏi nhất, hắn sẽ không vui.
Ở trong mắt Tống Gia Ninh, Tuyên Đức Đế là lão Hoàng Thượng, Tam hoàng tử là tiểu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thua, có thể không nghiêm trọng sao?
Triệu Hằng thu hồi ánh mắt, đợt tỷ thí thứ hai, hắn tiếp tục nhắm vào cạnh ngoài hồng tâm, nhưng trước khi buông tay, trong đầu ngoài ý muốn thoáng hiện ra dáng vẻ nắm chặt tay của nha đầu béo vì hắn khẩn trương. Ánh mắt khẽ nhúc nhích, cánh tay Triệu Hằng thoáng dời xuống.
"Vèo" một tiếng, mũi tên lông vũ ở giữa hồng tâm.
"Hay!" Đang xem thi thố Đại hoàng tử tự đáy lòng khen, hắn làm ca ca ruột, tự nhiên hi vọng đệ đệ giành phần thắng.
Triệu Hằngánh mắt bình tình, đổi hướng nhìn qua Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh nhìn qua mục tiêu của Tam hoàng tử, cao hứng cực kỳ, mắt hạnh sáng ngời ánh nước, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào so với một khắc trước càng xinh đẹp hơn, rực rỡ phấn khởi. Phát hiện nha đầu béo muốn nhìn qua, Triệu Hằng nhàn nhạt mở to mắt, ánh mắt vô ý xẹt qua Tuyên Đức Đế.
Tuyên Đức Đế long nhan bình tĩnh, chỉ ở hồng tâm Tứ hoàng tử bắn trúng, khen ngợi nở nụ cười.
Triệu Hằng không ao ước không đố kị.
Hắn biết mình có tật nói lắp, hắn còn nhỏ, từng khắc khổ đọc sách chuyên cần luyện võ, hi vọng dùng thông tuệ đền bù chỗ thiếu hụt của thân thể. Tám tuổi nhị ca giải không ra đề mục, sáu tuổi hắn dễ dàng ứng đối, trả lời xong, hắn chờ mong mà quan sát phụ hoàng, phụ hoàng quả nhiên long nhan cực kỳ vui mừng, nhưng vui vẻ này chỉ kéo dài ngắn ngủn trong nháy mắt, ngay khi hắn âm thầm thỏa mãn, phụ hoàng sờ sờ đầu hắn, khe khẽ thở dài: "Con ta thiên tư thông minh, đáng tiếc. . ."
Đáng tiếc là người nói lắp sao?
Nhưng hắn chỉ là nói không giỏi thôi, những cái khác các huynh trưởng có thể làm hắn cũng có thể làm rất tốt, phụ hoàng vì sao phải đáng tiếc?
Hắn không phục, hắn tiếp tục cố gắng, mười tuổi luyện thành bách phát bách trúng, nhưng đổi lấy là phụ hoàng từ tiếc hận trở nên thờ ơ, là sau khi nhị ca Tứ đệ đám phi tần khen ngợi nhất định bổ sung một câu đáng tiếc. Hắn không thích nghe, hắn không cần bất kỳ kẻ nào thương tiếc, thay vì hắn bị người thương cảm, hắn thà rằng như bọn họ mong muốn, làm người nói lắp tầm thường.
Một hoàng tửnói lắp, tầm thườngmới là bình thường, bọn họ không hề khen hắn, cũng không đáng tiếc hắn, lỗ tai thanh tịnh.
Cho nên hắn học tập bình thường, võ nghệ bình thường, như hiên tại, có thể bắn trúng hồng tâm, đám người phụ hoàng coi là may mắn.
Mũi tên thứ ba, Triệu Hằng bắn trúng bên ngoài hồng tâm.
Đây là một ván cuối cùng, Triệu Hằng giao cung tiễn cho thái giám, lạnh nhạt tự nhiên đi qua một bên, tầm mắt buông xuống, chờ phụ hoàng phê bình.
Đại hoàng tử thắng, Tuyên Đức Đế cười nhắc nhở lão đại ngoài luyện võ cũng phải đọc nhiều sách. Nhị hoàng tử thứ bậc thứ hai, Tuyên Đức Đế liền chỉ ra chỗ chưa được của nhi tử. Tới trước mặt Tam hoàng tử, Tuyên Đức Đế cái gì cũng không nói, cuối cùng sâu sắc khen ngợi một phen tiểu nhi tử tiến bộ thần tốc, về phần Quách Kiêu xếp thứ ba, Tuyên Đức Đế cũng động viên một phen, trong lòng thì rõ ràng, Quách Kiêu cố ý nhường.
Tuyên Đức Đế phê bình hoàn tất, Đoan Tuệ công chúa cười hì hì chạy đến trước mặt Quách Bá Ngôn: "Đại Cữu Cữu, bạc của con. . ."
Quách Bá Ngôn thống khoái trả lại tiền đặt cược cho cháu ngoại gái, còn nhiều hơn mười lượng.
Đoan Tuệ công chúa cao hứng rời đi, Quách Bá Ngôn lại cho hai thỏi bạc còn dư lại cho tiểu nữ nhi.
"Đa tạ phụ thân." Trưởng bối ban thưởng, Tống Gia Ninh ngoan ngoãn nhận lấy, nghĩ đến thành tích Tam hoàng tử kế cuối, nàng vẫn có chút lo lắng, lần nữa nhìn hắn, không ngờ Tam hoàng tử vậy mà cũng ở đây nhìn nàng, hơn nữa giống như đã nhìn chằm chằm nàng đã lâu rồi. Trong lòng Tống Gia Ninh hoảng hốt, lập tức không dám nhìn nữa, cúi đầu, giả bộ nghiêm túc cất bạc trong hầu bao.
Nhưng Triệu Hằng lại thấy rõ sự lo lắng tận đáy lòng của nha đầu béo, cho đến giờ phút này, hắn mới xác định, nàng khẩn trương hắn thắng thua như vậy, cũng không phải là vì mấy lượng bạc, mà là đơn thuần để hắn trong lòng.
Nhưng, vì sao?
Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: bởi vì ta thích ngươi nha.
Triệu Hằng: thật sự?
Gia Ninh: cái kia, nói thật đừng đánh ta ha ha, thật ra là bởi vì trên đỉnh đầu ngươi kim quang vạn trượng!
sau khi trầm mặc hồi lâu, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng BA~ bộp bộp.