WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Sắc Nước Hương Trời

Chương 44: 22 (2)

Chương 44: 22 (2)


"Ca ca lại hù dọa nữa rồi, mau nói cho An An biết huynh đến làm gì đi." Đình Phương vịn vai Tống Gia Ninh đẩy người đến trước mặt Quách Kiêu, cười dịu dàng nói.

Tống Gia Ninh hoang mang nhìn nhìn Quách Kiêu, đúng vậy a, Đình Phương tỷ tỷ tìm nàng chơi rất bình thường, Quách Kiêu tới làm cái gì?

Quách Kiêu mím môi, nháy mắt với tùy tùng A Thuận.

A Thuận và Quách Kiêu tuổi tương đương nhau, da trắng môi đỏ, ngũ quan đoan chính, cười rộ lên như tắm gió xuân, khom người đặt một hộp đựng thức ăn đặt lên bàn lên, vừa mở nắp vừa ân cần nói: "Thế tử gia nói Tứ cô nương hôm nay bị ủy khuất, cố ý chỉ thị tiểu nhân đi Lưu Ký mua mấy món ăn dỗ dành Tứ cô nương vui vẻ, người nhìn một cái đi, còn nóng hổi đó."

Quách Kiêu không vui lườm hắn.

A Thuận chỉ làm như không nhìn thấy, dịch chuyển cái nắp giữ nhiệt phía trên hộp đựng thức ăn, hơi nóng phả vào mặt. Tống Gia Ninh cúi đầu, nhìn ngăn dưới chia làm bốn ngăn nhỏ, mỗi ngăn đều xếp hai khối bánh khoai từ bốc hơi nóng, mùi thơm xông vào mũi. A Thuận ở bên cạnh giới thiệu: "Đây là mứt táo nhân thịt, đây là bánh nhân đậu, đây là bí đỏ nhân thịt, đây là hoa quả khô nhân thịt. Tứ cô nương có lẽ không biết, Lưu Ký là cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng nhất kinh thành chúng ta, Tiểu Quan nhà nghèo muốn ăn, đều phải sớm phái người xếp hàng chờ đó."

Tống Gia Ninh len lén nuốt nước miếng, nàng biết rõ Lưu Ký, kiếp trước mỗi lần Quách Kiêu đi điền trang thăm nàng, đều mang một hộp bánh ngọt Lưu Ký, hương vị này, nàng suốt đời khó quên. Nhưng, khi đó Quách Kiêu sủng nàng, độc chiếm nuôi dưỡng, hiện tại hắn không phải chán ghét nàng ư, vì sao bỗng nhiên muốn đưa bánh ngọt dỗ nàng vui vẻ?

Giống như hiểu được nghi ngờ của nàng, Quách Kiêu lạnh lùng nói: "Phụ thân nói, chuyện buổi sáng trách ta không có xử trí tốt, Đoan Tuệ bên kia ta đã phái người tặng lễ, nàng chắc có lẽ sẽ không so đo với muội, đây là đền bù tổn thất cho muội, hi vọng muội đừng trách vi huynh."

Tống Gia Ninh đã hiểu, Quách Kiêu không muốn dỗ dành nàng, nhưng làm cho kế phụ xem, như vậy hộp bánh này tương đương với kế phụ tặng nàng, cho nên có thể ăn.

Tống Gia Ninh trong lòng đắc ý, trốn ở bên cạnh Đình Phương nhỏ giọng khách khí nói: "Đại ca đừng nói như vậy, đại ca rõ ràng giúp muội rất nhiều, trở về muội sẽ gặp phụ thân giải thích, thật sự không trách huynh."

Quách Kiêu khinh thường nói: "Miễn đi, muội đi giải thích, phụ thân lại muốn giáo huấn ta."

"Được rồi được rồi, không nói nữa, chúng ta nhân lúc còn nóng ăn đi." Đình Phương kịp thời xen vào nói, cầm lấy ba đôi đũa, phân cho huynh trưởng, muội muội mỗi người một đôi.

Tống Gia Ninh vụng trộm nhìn chằm chằm vào tay Quách Kiêu, chờ hắn động trước.

Quách Kiêu mắt nhìn những thứ bánh ngọt này, không có khẩu vị, để đũa xuống nói: "Các muội ăn đi."

Đình Phương biết rõ muội muội không tự nhiên, nàng trước gắp một khối, Tống Gia Ninh thấy, lúc này mới động đũa, gắp một khối dùng tay trái trống không cầm lấy, vừa muốn cắn, ánh mắt xéo qua thoáng nhìn Quách Kiêu đang nhìn nàng, đôi mắt màu đen sâu thẳm, thấy cả người quái lạ không được tự nhiên, Tống Gia Ninh liền xoay người, nghiêng về hướng Quách Kiêu ăn, quai hàm phồng lên, khiến Quách Kiêu nhớ tới con sóc lông xám trước kia biểu đệ Đàm gia nuôi, càng xem càng giống.

Không hiểu sao, hắn cũng thấy thèm ăn, một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, nhìn hộp đựng thức ăn, gắp một khối bánh giống loại Tống Gia Ninh ăn, mứt táo nhân thịt.

Đình Phương ăn một khối liền không ăn nữa, sợ mập, bản lãnh Tống Gia Ninh là có thể ăn sạch hết năm khối còn dư lại, nhưng nàng không có da mặt dầy như vậy, thấy huynh muội Quách Kiêu không ăn, nàng cũng rụt rè gác đũa. Quách Kiêu cong khóe môi lên, không chút nào che giấu châm chọc của mình, Đình Phương buồn cười, đỡ vai muội muội nói: "Thích thì ăn mấy khối, dù sao cũng là mua cho muội mà."

Tham ăn bị vạch trần, Tống Gia Ninh cười hắc hắc, ngồi đối diện Quách Kiêu, một hơi ăn hai khối.

"Tốt rồi, những thứ này thưởng cho Cửu Nhi các nàng thôi." Bánh ngọt nửa cái lớn cỡ bàn tay, Đình Phương sợ muội muội ăn thành béo phì không đáng yêu, cười làm chủ nói.

Tống Gia Ninh nghe lời gật đầu, nhưng ánh mắt tiếc nuối nhìn chằm chằm vào bánh ngọt, khiến cho Cửu Nhi nhận hộp đựng thức ăn từ trong tay đại cô nương, trong lòng cũng đang lẩm bẩm, có nên len lén giữ lại cho cô nương không nhỉ?

Trong nội cung.

Đoan Tuệ công chúa cũng nhận được quà tặng của Quách Kiêu, một gà cảnh màu lông rực rỡ, lông đuôi đỏ rực thật dài, xinh đẹp cực kỳ.

"Nương, biểu ca quả nhiên không có giận ta." Đoan Tuệ công chúa xoay người đứng trước lồng chim, cao hứng nói.

Thục phi rất thích con chim này, nghe vậy cười nói: "Con là biểu muội ruột thịt, Bình Chương đương nhiên đặt con ở phía trước, dạy bảo con cũng là vì tốt cho con, đường đường công chúa lại so đo với một nha đầu bình dân, ném chính là thể diện công chúa của con."

Đoan Tuệ công chúa cái hiểu cái không, tiếp tục xem chim.

Cùng lúc đó, chuyện phát sinh ở Trường Xuân cung, lần lượt cũng truyền đến các cung khác.

Cảnh Bình Cung, chỗ ở của Tam hoàng tử Triệu Hằng, thiếu niên mặc chiếc áo xanh nhạt cầm bút đứng ở phía trước cửa sổ, đang tập trung tư tưởng suy nghĩ vẽ tranh, trên giấy Tuyên Thành, một bức bức họa hồng mai dần dần thành hình, nhành cây mạnh mẽ hoa mai tươi đẹp, rải rác vài nét bút, khí khái lộ ra. Bốn vị hoàng tử của Tuyên Đức Đế, đại hoàng tử võ nghệ siêu phàm, nhị hoàng tử tinh thông thi họa, nhưng nếu để nhị hoàng tử nhìn thấy bức họa Hàn Mai này của Triệu Hằng, nhất định sẽ tự ti mặc cảm.

Một tên tiểu thái giám đi đến, khom người đứng ở một bên, đơn giản mô phỏng lại cảnh tượng náo nhiệt ở Trường Xuân cung một lần.

Triệu Hằng bút vẽ không ngừng, trong đầu lại hiển hiện một khuôn mặt béo đỏ bừng, tuổi còn nhỏ, ngày sau đã có thể nhìn thấy phong thái tuyệt sắc.

Đáng tiếc, lá gan quá nhỏ.

Bút chuyển hướng, một nhánh hoa mai đỏ tươi, bị nét mực quệt ngang, phá hủy.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.