"Tứ cô nương chúng ta, thật đúng là mỹ nhân đẹp từ trong xương."
Ở bên trong đông noãn các của Sướng Tâm Viện, Sầm ma ma đi một vòng xung quanh Tống Gia Ninh, giống như phát hiện bảo bối thở dài nói. Sầm ma ma hơn năm mươi tuổi, vốn là ma ma giáo dưỡng trong cung, bởi vì cùng Thái phu nhân có chút ngọn nguồn, sau khi xuất cung liền tìm Thái phu nhân nương tựa, giúp đỡ Thái phu nhân chỉ điểm dáng vẻ cử chỉ của ba vị cậu ấm cô nương Quách gia. Bàn về số lần gặp mỹ nhân, có thể nói, Hoàng Thượng trong cung thấy cũng không nhiều bằng Sầm ma ma.
Nhưng ở trong lòng Sầm ma ma, Tống Gia Ninh là cô nương tinh xảo nhất trong tất cả những người bà đã gặp, ngoại trừ người hơi mũm mĩm một chút, thì quả thực không tìm ra bất kỳ khuyết điểm gì.
Tóc của Tống Gia Ninh đen nhánh sáng bóng lại mềm mại. Trán của Tống Gia Ninh mượt mà bóng loáng, hai má trắng nõn oánh nhuận. Đôi mắt Tống Gia Ninh sáng ngời thanh tịnh, đôi môi đỏ mọng ướt át. Bàn tay của Tống Gia Ninh mềm mại, mười ngón thon dài trắng nõn, cầm lên liền yêu thích không muốn buông tay. Càng hiếm có là, giọng nói của Tống Gia Ninh rất hay ngọt ngào thanh mát như dòng nước chảy, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng "Ma ma", cũng chui thẳng vào trong lòng bà, khiến người không tự chủ được muốn thương yêu cưng nựng tiểu cô nương này.
Điểm duy nhất còn thiếu đó là ngôn hành cử chỉ của Tống Gia Ninh, không đủ hào phóng khéo léo.
Sầm ma ma dùng ba ngày dạy cho Tống Gia Ninh tư thế ngồi và tư thế đi. Gia cảnh Tống gia giàu có, nền tảng Tống Gia Ninh vẫn tốt, nàng học rất nhanh những động tác tư thái này, chỉ cần nho nhã ngồi xuống, cũng có thể nhận được lời khen là ôn nhã hào phóng. Đáng tiếc Sầm ma ma liên tục quan sát nhiều ngày, rốt cuộc phát hiện, vấn đề lớn nhất của Tống Gia Ninh, chính là nàng thiếu tự tin, đi hay ngồi một mình đều tốt, nhưng một khi có người đi tới và đến gần nàng, nói không tới ba câu, Tống Gia Ninh sẽ theo thói quen cúi đầu rũ mắt, không dám nhìn thẳng, lộ ra vẻ không phóng khoáng.
Sầm ma ma và Thái phu nhân thương nghị đối sách.
Thái phu nhân lần phật châu trên cổ tay, bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này thân phụ sớm mất, cô nhi quả mẫu, ở Tống gia không biết phải chịu qua ủy khuất gì, nên tính tình nhút nhát một chút cũng là hợp tình hợp lý. Hiện tại đã vào trong phủ của chúng ta, mưa dầm thấm đất, đợi qua một thời gian nhất định có thể trở nên giống với mấy tỷ tỷ của nàng, nhưng, chúng ta vẫn phải nghĩ một biện pháp nhanh chóng, sớm chút uốn nắn giúp nàng, miễn cho bị người ta lưu lại ấn tượng Tứ cô nương tầm thường nhát gan, lan truyền rộng rãi thì sẽ không thể vãn hồi."
Sầm ma ma gật đầu: "Đúng là ý này, người đừng nóng vội, buổi tối ta sẽ ngồi suy nghĩ thật kỹ."
Sầm ma ma suy nghĩ một đêm, ngày kế tiếp nghĩ ra biện pháp, bảo đám đại tiểu nha hoàn bên cạnh Thái phu nhân thay phiên nhau đến nói chuyện với Tống Gia Ninh, tùy tiện nói cái gì cũng được, nhưng mỗi người đều phải nói đủ thời gian hai khắc, hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc đi. Tống Gia Ninh cùng các nàng trò chuyện, Sầm ma ma liền ở một bên nhìn chằm chằm vào, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở Tống Gia Ninh đừng cúi đầu.
Thái phu nhân vỗ tay tán dương, thưởng Sầm ma ma mười lượng bạc.
Nhưng lại khổ Tống Gia Ninh, một ngày qua đi, nói đến miệng đắng lưỡi khô, Sầm ma ma tổng kết một ngày kinh nghiệm, quyết định điều chỉnh rồi lại điều chỉnh, cuối cùng đổi thành Tống Gia Ninh nói xong một vòng liền học cử chỉ dáng vẻ hai khắc, để ngừa nói hỏng cuống họng. Đương nhiên, gần đây Tống Gia Ninh được bao ăn no bánh ngọt và đồ ăn vặt, tuyệt không để cho nàng bị đói bụng.
Ngày hôm đó Tống Gia Ninh đang cùng Thái phu nhân nói chuyện phiếm kiêm rèn luyện, trong sân bỗng nhiên truyền đến tiếng bọn nha hoàn thỉnh an, gọi tên chính là ba vị công tử Quách gia. Trời lạnh trên mặt đất cũng lạnh, Tống Gia Ninh, Đình Phương ngồi trên noãn tháp với Thái phu nhân, các huynh trưởng đã đến, Tống Gia Ninh vô thức muốn đứng dậy, đi giày xuống đất.
"Đều là ca ca nhà mình, không cần chú ý như vậy." Thái phu nhân yêu thương nói.
Đình Phương phụ họa: "Đúng vậy, An An còn khách khí quá." Nàng sớm đã nhìn ra, muội muội ở trước mặt ba người ca ca, nhất là đại ca, muội muội sẽ trở nên đặc biệt câu thúc, tựa như con thỏ thấy sói, rất sợ đại ca.
Tống Gia Ninh đành phải một lần nữa ngồi vững vàng.
Tiểu nha hoàn vén lên rèm cửa, Quách Kiêu dẫn đầu bước vào, mặc một bộ cẩm bào màu xanh, mặt như quan ngọc, mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng. Phía sau hắn, đôi song sinh Quách Phù, Quách Thứ mặc cẩm bào cùng màu, chỉ có khác nhau ở cổ áo, Nhị công tử Quách Phù cổ áo thêu hoa văn lá hoa lan, tam công tử Quách Thứ thêu hoa văn lá trúc, khuôn mặt tuấn tú giống nhau sáng lạn mỉm cười, chi lan ngọc thụ, trách không được mọi người đều hâm mộ Nhị phu nhân biết sinh.
"Tổ mẫu, các người trò chuyện gì đó?" sau khi hành lễ thỉnh an, Quách Thứ đứng ở trước giường, mỉm cười. ánh mắt rơi lên trên mặt Tống Gia Ninh: "Lại đang bắt An An luyện cách nói chuyện đúng không ạ?"
Tống Gia Ninh nở nụ cười, bởi vì là đang trêu ghẹo nàng, nàng theo thói quen muốn cúi đầu, chợt nghe Sầm ma ma ho nhẹ, Tống Gia Ninh vội vàng thẳng băng cái cằm, cố gắng hào phóng đối mặt với Quách Thứ, nhỏ giọng nói: "Tam ca lại nói bậy, tổ mẫu là vì tốt cho ta, ta ước gì tổ mẫu theo giúp ta trò chuyện nhiều thêm vài câu ."
"Như vậy à, vậy An An tới đây, Tam ca bồi muội, để tổ mẫu nghỉ một lát." Quách Thứ di chuyển sang bên cạnh, nhiệt tình nói.
Thái phu nhân cảm thấy rất tốt, tiểu tôn nữ mỗi ngày ở cùng phu nhân các bà đây, chuyện có thể nói cơ hồ đều cũng đã nói, đổi thành thiếu niên lang chủ đề sẽ mới mẻ hơn một chút.