Vừa nãy họ đã ăn tối ở nhà hàng, lại dạo một vòng trong thôn chụp vài tấm ảnh cảnh đêm, lúc này mới mò tới đây. Thức ăn trong dạ dày vẫn chưa tiêu hóa, lại bị hương thơm khơi dậy cơn thèm ăn.
Lạc Tiểu Vũ lần đầu tiên cảm thấy, mình lớn như vậy nhưng chưa từng ăn được một bữa cơm ra dáng. Tuy nghĩ như vậy rất có lỗi với mẹ cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn nói, so với món ăn của làng du lịch Thần Thú, những thứ cô ta từng ăn trước kia đều chỉ có thể coi là nhu yếu phẩm sinh tồn, chứ không phải là mỹ vị thỏa mãn ăn uống. Cả đời cô ta chưa từng ăn như hổ đói như vậy, rõ ràng chỉ là món ăn gia đình rất bình thường, nhưng mùi vị thật sự rất đỉnh, cô ta liếm sạch sẽ nước sốt trong đĩa, không hề bỏ qua chút gì.
Nếu không phải răng nha không ổn, cô ta hận không thể nhai nuốt cả xương.
Đổi lại là trước kia, đánh chết cô ta cũng không làm được hành động như vậy. Nhưng khi đó người làm như vậy trong nhà hàng không chỉ mình cô ta, cho nên vẫn không tính là mất mặt.
Ôn Cố thấy hai người họ vừa vào cửa đã xuất thần với bàn ăn, hỏi: "Ma Hữu, vị này là bạn của anh sao? Có phải các người chưa ăn tối không, hay là tôi đến nhà hàng nấu cho các người vài món nếm thử."
Cân nhắc tới thân phận đặc biệt của các thôn dân, cô không mời hai người họ cùng dùng bữa, chia ra ăn khá an toàn.
Ma Hữu lập tức lắc đầu từ chối: "Không cần không cần, chúng tôi vừa nãy đã ăn ở nhà hàng rồi, trưởng thôn, tay nghề của cô thật sự quá đỉnh. Món trứng xào cà chua bình thường như vậy cũng có thể nấu tới ngon như thế, sau này tôi cũng không thể thích được trứng xào cà chua khác!"
Càng là món ăn bình thường, càng khảo nghiệm trình độ của đầu bếp, có thể nấu một món trứng xào cà chua mọi người thường ăn ra hương vị khiến người ta nhung nhớ, quả thực rất không đơn giản.
Ôn Cố mỉm cười, mang ghế ra mời họ ngồi, còn lấy bánh hồng và nước trà ra: "Nếu đã ăn cơm rồi vậy thì tôi không nấu nữa, đây là bánh hồng tôi phơi, các người nếm thử xem, rất ngon."
Lạc Tiểu Vũ vội vàng cầm bánh hồng cắn một miếng, ngay sau đó nước mắt lưng tròng ôm ngực, kích động nói: "Trời ơi cảm giác này, ngọt mà không ngấy, mềm dẻo, tôi cảm thấy tôi có thể ăn một hơi hai mươi cái!"
Ôn Cố bị phản ứng khoa trương của cô ta chọc cười: "Bánh hồng không thể ăn nhiều, một lần một hai cái là đủ rồi, nếu cô thích thì có thể mang một ít về."
Ma Hữu nói: "Đúng rồi, trưởng thôn, cô ấy là bạn hồi bé của tôi, làm việc ở tạp chí Hải Thành, chỗ cô còn có thứ gì ngon thứ gì vui đều có thể nói với cô ấy, cô ấy có thể viết một bài tuyên truyền cho làng du lịch."
Lạc Tiểu Vũ gật đầu lia lịa: "Đúng, tối nay tôi trở về sẽ viết ngay, chỗ này thật sự rất xứng đáng được đề cử! Môi trường yên bình, đồ ăn xuất sắc, ngay cả biểu diễn ca múa cũng là trình độ hàng đầu, chỉ là hơi ít nhân viên, có thể cân nhắc tuyển thêm vài người tới."
Ôn Cố vốn cũng có ý tuyển người, từ sau khi biết thôn dân đều không phải con người, cô đã bỏ ý nghĩ này. Cô có thân phận trưởng thôn hỗ trợ, hơn nữa còn phụ trách một ngày ba bữa, thôn dân sẽ không động vào cô. Người khác thì cô không dám đảm bảo, lỡ như xảy ra án mạng thì phải làm sao?
Ba người ngồi trong viện nói chuyện một lúc, các thôn dân lần lượt trở về, chuẩn bị ăn cơm.
Nhân lúc họ đều đang ăn cơm, Lạc Tiểu Vũ kéo Ma Hữu tới một bên nói nhỏ.
"Ma Tử, lần này cậu lại thay đổi hoàn toàn thoát ly khỏi hiệp hội vẻ ngoài? Nhưng tớ nói thật, đây là lần cậu có mắt nhìn nhất, tay nghề nấu nướng của Ôn Cố tốt như vậy, thật sự có thể theo đuổi cô ấy, đời này hạnh phúc biết bao."
Ma Hữu vẫn chưa nói với cô ta người mình thích là cô gái nào, dĩ nhiên cô ta tự cho là Ôn Cố.
Ma Hữu ngại ngùng gãi đầu: "Không phải, tớ thích Tất Phương, chính là cô gái váy đỏ đó."
Lạc Tiểu Vũ quay đầu nhìn, lập tức thất vọng xệ vai, cô ta còn tưởng sau này tiện ăn ké: "Ôn Cố rất tốt, sao con người cậu lại nông cạn như vậy?"
Ma Hữu cười he he hai tiếng: "Tớ cũng hết cách, khó kìm lòng nổi."