Hai người ở trong góc tự cho là nhỏ tiếng lẩm bẩm, không biết thôn dân trên bàn ăn nghe rất rõ ràng, chỉ có Ôn Cố không biết gì hết. Cô ăn rồi ăn, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt của mọi người hơi vi diệu, Xuân Thập còn đột nhiên cười lạnh, trái tim lập tức thấp thỏm: "Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không có gì, ăn cơm của cô đi." Xuân Thập rũ mắt liếc cô, lại nói: "Bớt qua lại với người có tâm tư không thuần chính."
Ôn Cố: "..."
Đang ăn cơm yên lành, sao đột nhiên bắt đầu dạy dỗ người khác rồi?
Ăn cơm xong, Ôn Cố dẫn Lạc Tiểu Vũ dạo trong thôn một lúc, giới thiệu với cô ta tình trạng hiện tại và mục tiêu phát triển sau này. Lạc Tiểu Vũ trông cà lơ phất phơ, nhưng khi làm việc thái độ rất nghiêm túc. Lúc phỏng vấn, cô ta cũng đưa ra một số kiến nghị nhỏ rất hữu dụng cho cô, còn nhân lúc cô ủ ượu hạnh, quay quá trình thành video làm tài liệu.
Bên khác, Ma Hữu lấy hết dũng khí bày tỏ tình cảm với Tất Phương: "Khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn thấy cô ở cục thủy điện, đã rất thích cô..."
Tất Phương tỏ vẻ thản nhiên, dáng người cô cao mảnh, đứng cùng với Ma Hữu cao 1m8 gần như không có chênh lệch chiều cao, nhìn kỹ tựa như còn cao hơn anh ta một chút. Chị ấy dùng ánh mắt lạnh nhạt quét tới, Ma Hữu liền cảm thấy mình tự dưng lùn đi một khúc. Anh ta cố gắng giãy giụa: "Ý của tôi là...Tôi rất thích cô, hi vọng có thể làm bạn với cô để tìm hiểu cô nhiều hơn, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho cô..."
Không biết vì sao, câu nói này từ trong miệng chị ấy ra, Ma Hữu bỗng có cảm giác sởn tóc gáy, anh ta đơ người một lúc, gian nan gật đầu nói: "Đúng, đúng vậy."
"Nhưng tôi chỉ thích ăn cá." Tất Phương lộ ra biểu cảm tiếc nuối, sau đó xua tay đi vào xâu trong thôn: "Về ngủ đây."
Ma Hữu nhìn theo bóng lưng chị ấy sải bước đi xa, suy nghĩ tới câu nói không đầu không đuôi đó của chị ấy, rơi vào trong nghi hoặc trùng trùng.
*
Trưa thứ hai, Chu Lị Lị và La Hi từ thư viện đi ra, tới căn tin ăn cơm trưa, người đồng hành còn có Nhiễm Phi và bạn cùng phòng của anh ta.
Từ sau khi Ôn Cố chuyển ra khỏi trường, Chu Lị Lị mang tâm lý cả mình cũng không hiểu được liên lạc với Nhiễm Phi, và giả vờ vô ý nhắc tới chuyện này, hỏi anh ta có biết hay không. Đương nhiên Nhiễm Phi không biết, lần đó ở núi sau trường, anh ta bị dọa sợ mất hết hình tượng, sau khi trở về còn ốm một trận. Từ đây, không còn tâm tư với Ôn Cố nữa, thậm chí trốn tránh sợ gặp.
Anh ta ngại nói ra nguyên do thật sự, thấy dường như Chu Lị Lị không rõ sự tình đã qua, để bảo vệ thể diện đã bịa ra một lý do, nói với cô ấy trước kia mình lầm tưởng tình cảm nam nữ. Anh ta chỉ là vì lưu luyến bản thân thời cấp ba mà cố chấp với Ôn Cố, không phải thật sự thích.
Chu Lị Lị vô cùng tin tưởng lời anh ta, theo cô ấy thấy, đàn ông bình thường chắc chắn sẽ lựa chọn cô ấy giữa hai lựa chọn cô ấy và Ôn Cố. Huống hồ Nhiễm Phi ưu tú như thế, lại không có bất cứ scandal tra nam nào, không thể đùa ác như vậy. Chỉ như vậy, hai người thường xuyên qua lại nói chuyện, trở thành bạn trai bạn gái.
Bốn người tới lầu 2 căn tin 3 ăn món tây, hai chàng trai đi gọi món, cô gái phụ trách giữ chỗ.
La Hi ngồi xuống lấy điện thoại ra nghịch, lúc lướt vòng bạn bè phát hiện Ôn Cố đã chia sẻ một bài viết của tài khoản công chúng, tiêu đề rất nổi bật, 《 Mỹ vị được trưởng thôn chi phối》.
Cô ấy vô thức nhấn vào, vừa đọc đã bị nội dung bài văn thu hút, bài văn này chủ yếu giới thiệu một nơi tên làng du lịch Thần Thú, trọng điểm bên trong miêu tả mỹ thực của nơi này. Điều khiến cô ấy kinh ngạc là Ôn Cố lại là trưởng thôn của làng du lịch này. Bên dưới bài văn đăng một video, nội dung video là trưởng thôn ủ rượu trong đêm, tuy mặt không được quay chính diện nhưng cô ấy vẫn lập tức nhận ra Ôn Cố.
Cô ấy luôn không rõ rốt cuộc sau khi Ôn Cố rời khỏi trường đã làm cái gì, trước kia thấy cô ấy từng đăng trên vòng bạn bè tuyên truyền làng du lịch, còn tưởng là chia sẻ giúp người khác, không ngờ lại là của cô ấy!
"Cậu ấy không phải cô nhi sao, lấy đâu ra nhiều tiền như thế..."
Chu Lị Lị nghe tiếng quay đầu nhìn cô ấy: "Cậu đang nói cái gì?"
La Hi chỉ vào điện thoại: "Ôn Cố đã mở một làng du lịch, trông rất được, có thời gian đi chơi đi."
Sắc mặt Chu Lị Lị trở nên dị thường: "Ôn Cố? Cậu chắc chứ?"