“Tô Nhị Cẩu, chàng không muốn sống với ta thì cứ việc nói thẳng, Ngưu Thúy Hoa ta làm gì có lỗi với chàng? Tìm chết làm gì? Cả ngày không biết làm gì, chỉ biết tìm chết...”
Tô Ngữ: “...”
Cô lặng lẽ đánh giá nữ nhân mập mạp không ngừng chửi mắng ở trước mặt, thật muốn khóc.
Cô xuyên việt rồi.
Bây giờ cô tên là Tô Nhị Cẩu, là hắn không phải cô.
Không sai, cô từ một cô gái bánh bèo trở thành một người đàn ông yếu đuối có vật kia.
Không phải cô không muốn mạnh mẽ, thật sự thì đời trước cô có tính tình yếu đuối, lần duy nhất tức giận với người khác là vì đối phương sỉ nhục phái nữ nhà cô, cô không thể nhịn được mà giơ tay tát đối phương.
Sau đó cô khóc lóc tìm giáo viên tố cáo, giáo viên thấy cô khóc sướt mướt gõ cửa, bị bộ dạng thê thảm dọa sợ, còn tưởng cô bị đánh, kết quả câu đầu tiên mà cô nói lại là: “Cô ơi, em đánh người ta rồi” .
Câu này không thua gì: “Đồng chí cảnh sát, tôi giết người rồi”.
Tóm lại sau khi Tô Ngữ tốt nghiệp mười năm, vẫn bị giáo viên của mình lấy câu nói này ra trêu chọc.
Về phần tại sao không có mười một năm, mười hai năm, là vì bây giờ cô trở thành hắn rồi!
Bây giờ người phụ nữ trắng trẻo mập mạp chửi lấy chửi để trước mặt tên là Ngưu Thúy Hoa, là vợ của Tô Nhị Cẩu, bây giờ là vợ của “hắn”.
Bây giờ Tô Ngữ tên là Tô Nhị Cẩu rồi, hắn ôm cô bé trắng trẻo mập mạp cũng rúc trong góc vào lòng, an ủi xoa lưng của cô bé.
Cô bé run lên, lại rúc chặt trong lòng hắn.
“Xem bộ dáng sợ hãi của hai người, người không biết còn tưởng ta ngược đãi hai người đấy.”
Ngưu Thúy Hoa thấy hành động của Tô Nhị Cẩu, lập tức trợn mắt.
“Nhị Cẩu, chàng nói đi, có phải chàng không muốn sống với ta không? Ta nói cho chàng biết, chàng không cần mơ nữa.”
Nàng đứng chống nạnh mắng chửi đến mệt, thuận tiện ngồi xuống cái ghế bên cạnh, dạng hai chân ra, hai tay vẫn chống eo, dáng vẻ không hề giống nữ nhân chút nào.
Tô Nhị Cẩu run rẩy, cô bé trong lòng cũng run rẩy.
“Không phải, ta không có.”
Tô Nhị Cẩu nhỏ giọng giải thích, hậm hực cười.
Hắn hơi sợ nữ nhân mập mạp này đánh mình, bèn ôm chặt cục thịt nhỏ.
Việc này khiến hắn có chút cảm giác an toàn.
“Nương nó, vậy chàng tìm cái chết làm gì? Nói cho người khác rằng ta đối xử không tốt với chàng? Với bộ dáng yếu đuối của chàng, nếu ta không đứng ra thì nhà chúng ta có thể sống tốt được sao?”
Nàng nói xong câu này thì không nói nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Nhị Cẩu, hắn sợ hãi, khô khan nhìn nàng.
“Ta, ta cũng không biết tại sao ta lại tìm chết...” Hắn yếu ớt nói, thấy Ngưu Thúy Hoa trợn tròn mắt tức giận trừng hắn, cục thịt nhỏ ôm cổ hắn, rúc đầu vào cổ hắn, Tô Nhị Cẩu giật mình.
“Ta, ta cũng không biết...
chuyện gì, ta tỉnh lại đã như vậy.”
“Nói chuyện cũng lắp bắp, có phải nam nhân không? Chàng nói không phải chàng tìm chết, vậy sao chàng tự nhảy xuống sông? Lẽ nào là thần sông nương nương kéo chàng đi làm con rể, hừ, nương nương có thể nhìn trúng thứ nhút nhát như chàng sao, đúng là đồ trứng ung mà...”
Tô Nhị Cẩu: “...”
“Trứng của ta có ung hay không, nàng không biết sao.”
Ngưu Thúy Hoa nghẹn lời, nhìn Tô Nhị Cẩu như nhìn yêu quái.
Gương mặt của nàng đỏ lên, trừng Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu bị trừng thì trái tim nhỏ đập mạnh, đập “thình thịch” như một khắc sau sẽ nhảy ra khỏi ngực.
“Ta...”
“Không biết xấu hổ!”
Tô Nhị Cẩu: “...”
Hắn vừa định giải thích mình không cố ý, thì Ngưu Thúy Hoa lập tức ngắt lời của hắn, đứng dậy dậm chân rồi xoay người đi ra ngoài.
Tô Nhị Cẩu ngẩn người, hồi phục lại tinh thần thì lúng túng đỏ mặt, lướt mạng buông thả quen rồi, nhất thời quên mất chuyện mình đã trở thành nam nhân thật, mở miệng lập tức thành lưu manh, mặc dù đối mặt với người phụ nữ mập là vợ “hắn” này.
“Cha, nương đi ra ngoài rồi.”
Tô Nhị Cẩu cúi đầu, cục thịt nhỏ dùng đôi mắt to quấn quýt nhìn hắn, thấy Tô Nhị Cẩu nhìn mình thì rụt rè cúi đầu.
“Phải!”
Tô Nhị Cẩu thoải mái thở phào, thả cô bé ra, sau đó hắn lục tục bò dậy.