Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sau Khi Xuyên Đến Tôi Dựa Vào Vợ Kiếm Ăn

Chương 2: 2

Chương 2: 2

Theo độ cao so với mặt nước biển liên tục tăng lên, hắn mới phát hiện Tô Nhị Cẩu rất cao.

“Cha, quần áo bẩn rồi.”

Tô Nhị Cẩu nhìn cô bé, quần áo bạc màu nhưng sạch sẽ, không hề bẩn.

“Cha, quần áo bẩn rồi.”

Cục thịt nhỏ mút ngón tay, Tô Nhị Cẩu cau mày lấy tay của cô bé ra, mới vỗ bụi bặm trên người mình.

“Không được mút ngón tay.”

Cục thịt nhỏ uất ức bĩu môi, muốn khóc lại không dám khóc, ngón tay xoắn xuýt, nhìn Tô Nhị Cẩu lại nhanh chóng cúi đầu, lại len lén nhìn Tô Nhị Cẩu, hốc mắt đỏ lên.

Tô Nhị Cẩu ngẩn ngơ tại chỗ, xem xét lại cảm thấy có lẽ mình quá nghiêm khắc, hắn quyết định nói lý với cục thịt nhỏ.

“Không cho con mút ngón tay, là vì mút ngón tay răng sẽ bị lệch, trở nên xấu xí, chẳng lẽ con muốn xấu xí sao?”

Cục thịt nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ, bĩu môi hỏi: “Là, là giống Nhị Ma Tử thúc sao?”

Mang giọng mũi, Tô Nhị Cẩu nghi ngờ một khắc sau có thể cô bé sẽ gào khóc.

Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm cô bé, nhìn như thể cô bé vừa có xu hướng khóc lớn, hắn sẽ lập tức bỏ chạy.

“Đúng là sẽ như Nhị Ma Tử.”

Cục thịt nhỏ sợ hãi che miệng, căng thẳng nhìn Tô Nhị Cẩu.

“Chỉ cần bắt đầu từ bây giờ con không mút ngón tay nữa, răng của con sẽ không trở nên xấu xí.”

“Đại Nữu, đi ra lượm trứng gà.”

Cục thịt nhỏ vừa muốn nói gì đó, giọng nói oang oang của Ngưu Thúy Hoa đã truyền tới từ ngoài nhà.

Tô Đại Nữu cũng không nói lời nào, cũng không thèm nhìn Tô Nhị Cẩu, vội vàng chạy ra ngoài.

Tô Nhị Cẩu đặt mông ngồi trên ghế.

Đời trước cô mắt mở mắt nhắm thì ngỏm củ tỏi, đời này mắt mở mắt nhắm, cô trở thành hắn, tiện thể có vợ có con...

không có ấm giường.

Nhìn trang phục của Ngưu Thúy Hoa và Đại Nữu và Tô Nhị Cẩu đang mặc, đây là cổ đại.

Tô Nhị Cẩu có cảm giác đắng lòng.

Thế kỷ hai mươi mốt là thời đại sản xuất dồi dào, còn có người sống cuộc sống có khoai tây ăn không hết, việc đống áng làm không xong, cỏ heo cắt không hết.

Ở xã hội phong kiến cổ đại này, không biết có khoai tây để ăn không, cỏ heo...

cũng không biết có điều kiện nuôi heo không!

Có lẽ chỉ còn việc đồng áng làm mãi không xong!

Tô Nhị Cẩu ngồi phịch trên ghế.

Hắn từng đọc “Luận Ngữ”, “Đại Học” và “Kinh Thi” trong tứ thư ngũ kinh, hắn hoàn toàn không quen biết lúc ngũ cốc hoa màu sinh trưởng trong ruộng, hắn chưa từng đọc dược liệu y thuật...

thật sự hợp với câu “không biết làm gì cả” của Ngưu Thúy Hoa.

Còn có việc nguyên thân Tô Nhị Cẩu tìm cái chết, nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu.

Không biết hắn không có việc gì lại đi tìm chết làm gì, không thể sống yên ổn sao!

Cô đi cứu người trong chiếc xe bị rơi xuống sông, một tài xế nữ, ghế lái phụ là một người phụ nữ có thai, hai đứa bé năm sáu tuổi ngồi ở phía sau.

Tô Ngữ đưa hai đứa bé lên bờ trước, đi xuống lần nữa thì chiếc xe đã chìm sâu, cô liều mạng tháo dây an toàn ra sau đó đẩy phụ nữ có thai lên bờ, lại bơi xuống cứu tài xế, kéo được một nửa thì sức lực chống đỡ hết nổi...

Mở mắt ra lần nữa, thì đã nghe thấy Ngưu Thúy Hoa đang lớn tiếng chất vấn cô, à, là hắn.

Hắn không có ký ức của Tô Nhị Cẩu, cũng không biết đây là triều đại gì.

Về phần tại sao biết Ngưu Thúy Hoa là vợ của hắn, bởi vì vừa có ý thức thì nghe thấy Ngưu Thúy Hoa trách móc “có phải không muốn sống với ta không” .

Dựa theo những chuyện thời cổ đại được nhắc đến ở thế kỷ hai mươi mốt, cuộc sống của nữ nhân bị chồng bỏ hoàn toàn không tốt, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt đã có thể dìm chết họ.

Mặc dù hắn không chủ quan muốn chiếm cơ thể của Tô Nhị Cẩu, nhưng thật ra hắn chiếm một cách bị động, vậy thì không thể đuổi vợ con của người ta.

Đã đến rồi thì sống yên ổn đi...

Tô Nhị Cẩu run rẩy hít sâu một hơi!

“Cha.”

Đại Nữu nhặt trứng gà xong, tay còn có mùi phân gà.

Gương mặt Tô Nhị Cẩu hiện lên vẻ ghét bỏ, bĩu môi.

“Con mau đi rửa tay, tay bẩn quá.”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch