“Chỉ cần bắt đầu từ bây giờ con không mút ngón tay nữa, răng của con sẽ không trở nên xấu xí.”
“Đại Nữu, đi ra lượm trứng gà.”
Cục thịt nhỏ vừa muốn nói gì đó, giọng nói oang oang của Ngưu Thúy Hoa đã truyền tới từ ngoài nhà.
Tô Đại Nữu cũng không nói lời nào, cũng không thèm nhìn Tô Nhị Cẩu, vội vàng chạy ra ngoài.
Tô Nhị Cẩu đặt mông ngồi trên ghế.
Đời trước cô mắt mở mắt nhắm thì ngỏm củ tỏi, đời này mắt mở mắt nhắm, cô trở thành hắn, tiện thể có vợ có con...
không có ấm giường.
Nhìn trang phục của Ngưu Thúy Hoa và Đại Nữu và Tô Nhị Cẩu đang mặc, đây là cổ đại.
Tô Nhị Cẩu có cảm giác đắng lòng.
Thế kỷ hai mươi mốt là thời đại sản xuất dồi dào, còn có người sống cuộc sống có khoai tây ăn không hết, việc đống áng làm không xong, cỏ heo cắt không hết.
Ở xã hội phong kiến cổ đại này, không biết có khoai tây để ăn không, cỏ heo...
cũng không biết có điều kiện nuôi heo không!
Có lẽ chỉ còn việc đồng áng làm mãi không xong!
Tô Nhị Cẩu ngồi phịch trên ghế.
Hắn từng đọc “Luận Ngữ”, “Đại Học” và “Kinh Thi” trong tứ thư ngũ kinh, hắn hoàn toàn không quen biết lúc ngũ cốc hoa màu sinh trưởng trong ruộng, hắn chưa từng đọc dược liệu y thuật...
thật sự hợp với câu “không biết làm gì cả” của Ngưu Thúy Hoa.
Còn có việc nguyên thân Tô Nhị Cẩu tìm cái chết, nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu.
Không biết hắn không có việc gì lại đi tìm chết làm gì, không thể sống yên ổn sao!
Cô đi cứu người trong chiếc xe bị rơi xuống sông, một tài xế nữ, ghế lái phụ là một người phụ nữ có thai, hai đứa bé năm sáu tuổi ngồi ở phía sau.
Tô Ngữ đưa hai đứa bé lên bờ trước, đi xuống lần nữa thì chiếc xe đã chìm sâu, cô liều mạng tháo dây an toàn ra sau đó đẩy phụ nữ có thai lên bờ, lại bơi xuống cứu tài xế, kéo được một nửa thì sức lực chống đỡ hết nổi...
Mở mắt ra lần nữa, thì đã nghe thấy Ngưu Thúy Hoa đang lớn tiếng chất vấn cô, à, là hắn.
Hắn không có ký ức của Tô Nhị Cẩu, cũng không biết đây là triều đại gì.
Về phần tại sao biết Ngưu Thúy Hoa là vợ của hắn, bởi vì vừa có ý thức thì nghe thấy Ngưu Thúy Hoa trách móc “có phải không muốn sống với ta không” .
Dựa theo những chuyện thời cổ đại được nhắc đến ở thế kỷ hai mươi mốt, cuộc sống của nữ nhân bị chồng bỏ hoàn toàn không tốt, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt đã có thể dìm chết họ.
Mặc dù hắn không chủ quan muốn chiếm cơ thể của Tô Nhị Cẩu, nhưng thật ra hắn chiếm một cách bị động, vậy thì không thể đuổi vợ con của người ta.
Đã đến rồi thì sống yên ổn đi...
Tô Nhị Cẩu run rẩy hít sâu một hơi!
“Cha.”
Đại Nữu nhặt trứng gà xong, tay còn có mùi phân gà.
Gương mặt Tô Nhị Cẩu hiện lên vẻ ghét bỏ, bĩu môi.