Quá đáng sợ, sớm biết ban đêm sẽ trải qua chuyện bi thảm nhất trên đời này, hắn thà nằm đất cũng chắc chắn không ở cùng phòng với Ngưu Thúy Hoa.
Sáng sớm, Ngưu Thúy Hoa luộc hai quả trứng gà, cho Đại Nữu một quả, đưa cô bé đến chỗ bà bà Trần thị.
“Nương, Đại Nữu ở chỗ nương, con và cha Đại Nữu phải đến núi.”
Ngưu Thúy Hoa bảo Đại Nữu đi chơi với hai đứa con nhà đại bá, quay đầu nói chuyện với Trần thị.
“Nương sẽ trông nom Đại Nữu.” Trần thị trả lời, lại dặn dò: “Hai đứa chú ý, thấy gấu đen thì chạy mau.”
“Con biết, nương đừng lo lắng.”
Ngưu Thúy Hoa nói xong với Trần thị lại đi nói với Đại Nữu: “Đại Nữu, phải nghe lời nãi nãi của con, đừng chạy lung tung, không được nghịch ngợm, biết chưa?”
“Nương, con biết rồi.”
Suy nghĩ của Đại Nữu đã sớm chạy theo đường ca, đường tỷ của mình, trả lời Ngưu Thúy Hoa rồi tiếp tục chơi với Tô Nhị Tráng và Tô Tiểu Hoa.
“Được rồi, không còn sớm nữa, các con đi sớm về sớm.”
Ngưu Thúy Hoa gật đầu, Đại Nữu ở nhà nãi nãi thật sự không có gì để lo lắng, bèn rời đi.
Tô Vũ mơ màng đứng lên, nghĩ đến chuyện thê thảm đêm qua, hắn kéo quần nhìn vào trong.
Sau khi cô phát hiện mình trở thành nam nhân, đã cố gắng không chú ý quá nhiều vào bộ phận nào đó đột nhiên có thêm trên người, lúc tắm rửa cũng vội vã, không ngờ tối qua lại bị ép sử dụng khiến hắn cảm thấy vừa quái lạ vừa hoang đường.
Lúc Ngưu Thúy Hoa tiến vào thì Tô Vũ vừa sửa sang xong quần áo, không hề tốn sức.
Quần áo này khác với hán phục phức tạp lộng lẫy của thời hiện đại phục hưng, chỉ là áo gai đơn giản.
Bây giờ đang vào hè, hắn vẫn mặc đồ ngắn, nếu không, đổi thành một chiếc áo dài hoặc cẩm bào, hắn sẽ không biết làm sao.
“Dậy rồi thì mau ăn cơm, nhân lúc còn sớm chúng ta mau lên đường.”
“Ừ.”
Tô Vũ nhỏ giọng trả lời, không dám nhìn thẳng Ngưu Thúy Hoa, thật sự bị khí thế mạnh mẽ uy vũ của nàng trấn áp.
Ngưu Thúy Hoa đưa quả trứng còn lại cho Tô Vũ, Tô Vũ vẫn đưa lòng đỏ cho nàng, Ngưu Thúy Hoa cũng không khách sáo, ném vào miệng nhai.
Chờ Tô Vũ ăn cơm sáng xong, Ngưu Thúy Hoa đeo giỏ, Tô Vũ tay không đi theo phía sau nàng, hai người vào núi.
Tô Vũ không biết thảo dược, Ngưu Thúy Hoa cũng không biết.
Sức lực của nàng rất lớn, vài năm trước đã học chút bản lĩnh với một thợ săn, thỉnh thoảng có thể săn chút vật nhỏ làm bữa ăn ngon cho gia đình, còn biết chút nấm núi có thể ăn.
Vào núi, Ngưu Thúy Hoa đã bắt đầu làm việc, Tô Vũ đi theo bên cạnh vừa nghe lệnh vừa hành động, cố gắng không cản trở.
“Chàng ở đây lấy mộc nhĩ, ta đến bên kia xem xem, chàng đừng chạy lung tung, ta sẽ nhanh trở lại.”
“Được, nàng chú ý an toàn, có gì thì lớn tiếng gọi tôi, ta.”
Ngưu Thúy Hoa nhìn Tô Vũ, đeo giỏ rời đi.
Tô Vũ không biết tí gì về núi, ngoan ngoãn nghe lời của Ngưu Thúy Hoa, không dám chạy lung tung.
Những mộc nhĩ này mọc vừa nhiều vừa dày.
Hắn lấy hết những cây mình nhìn thấy bỏ vào trong túi vải, Ngưu Thúy Hoa vẫn chưa quay lại.
Hắn lại không dám chạy lung tung, muốn đi về phía mà Ngưu Thúy đi.
Khóe mắt bắt được một màu đỏ, Tô Vũ nghiêng đầu nhìn, không xác định lại tiến tới nhìn kỹ.
Đây là phần quà xuyên việt mà đại thần xuyên việt cho sao?
Sao hắn lại may mắn phát hiện một củ nhân sâm chứ?
Kiếp trước hắn chưa từng thấy nhân sâm sinh trưởng trong đất, chỉ từng thấy nhân sâm ngâm trong rượu hoặc đặt trong hộp quà tinh xảo.
Sau đó xem chương trình ẩm thực nhân văn địa lý trên kênh CCTV nói đến nhân sâm, mới biết hình dáng phần trên gốc nhân sâm, cũng biết gốc nhân sâm không thể đứt, đứt rồi thì không đáng giá nữa.
Cẩn thận tỉ mỉ đào đất bên cạnh mỗi sợi râu nhỏ, Tô Vũ đào rất lâu, tay cũng đã mỏi, Ngưu Thúy Hoa vẫn chưa quay lại.
Hắn nhìn hướng Ngưu Thúy Hoa đi, lại vùi đầu tiếp tục đào.
Cuối cùng cũng đào ra, hắn dùng mảng rêu dính đất ướt nhẹp quấn nó lại.
“Tô Vũ, chàng làm gì vậy?”
Tay của Tô Vũ run lên, lại cầm chắc cuộn rêu xanh trong tay, dùng cây mây nhỏ vừa ngắt gói kỹ.
“Tôi, ta đào được đồ tốt.”
Ngưu Thúy Hoa xách con thỏ vẫn đang duỗi chân, nàng nghi ngờ mà quan sát rêu trong tay Tô Vũ, trông không tin bên trong có đồ tốt lắm.