Sau Khi Xuyên Đến Tôi Dựa Vào Vợ Kiếm Ăn
Chương 5: 5
Tô Vũ cất cuộn rêu trong ngực, Ngưu Thúy Hoa nhướng mày.
Chờ Tô Vũ đưa dây mây cho nàng, nàng trói chân thỏ, lại đặt túi vải đựng mục nhĩ vào trong giỏ.
“Chúng ta về thôi.”
Hai người chỉ ăn một bữa, đi ra ngoài sắp một ngày, buổi trưa chưa ăn, Tô Vũ đói đến mức ngực dán vào lưng.
Ngưu Thúy Hoa đeo một giỏ đồ cũng không lên tiếng, kẻ rảnh rỗi như hắn lại càng không dám nói lời nào.
Từ hôm qua đến hôm nay ăn uống như vậy, làm sao Ngưu Thúy Hoa và Đại Nữu lại trắng trẻo mũm mĩm?
Ánh mắt của Tô Vũ nhìn Ngưu Thúy một vòng, lúng túng xoa mũi.
Trước đây hắn lúng túng thích ôm tim, bây giờ không thể, như vậy quá đàn bà!
Hai người đi khoảng hai giờ mới đến dưới núi.
Lúc này khoảng năm giờ chiều, vào mùa hè nóng bức sau vụ xuân, phần lớn người lao động trong thôn đều ra ngoài kiếm tiền, đến thu hoạch vụ thu mới về.
Nhưng vẫn có vài người ở nhà, ví dụ như Tô Vũ, con trai tú tài Tô Hàm nhà đại bá của Tô Vũ.
Tô Hàm thấy Tô Vũ và Ngưu Thúy Hoa, dừng lại chào hỏi.
“Đại Vũ ca, Thúy Hoa tẩu tử.”
“Tiểu đường thúc đi đâu thế?”
Tô Hàm xách một túi đồ lớn, bỏ một tay ra chỉ căn nhà dưới chân núi.
“Đệ đưa ít đồ cho Tam gia gia và Tam nãi nãi.”
Ngưu Thúy Hoa gật đầu.
“Đệ mau đi đi, đợi lát qua uống hai chén cùng Đại Vũ ca của đệ, hai huynh đệ đã lâu không gặp rồi.”
Tô Vũ không quen người ta: “...”
Ngưu Thúy Hoa giống nam nhân hơn hắn.
“Ngày khác đệ nhất định sẽ đi, buổi tối ở nhà còn có chuyện khác.” Tô Hàm mỉm cười từ chối.
“Được, vậy sau này gặp.”
Tô Hàm nhìn Tô Vũ, thấy hai chân của Tô Vũ hơi run rẩy thì khẽ cau mày, tạm biệt hai người.
Chân của Tô Vũ sắp mất tri giác, đứng một lát đã run.
Thấy hai người cuối cùng cũng tạm biệt, hắn suýt cảm động bật khóc.
“Ngồi bên đó đi, ta đấm chân cho chàng.”
Vừa vào sân Ngưu Thúy Hoa đã bảo Tô Vũ ngồi xuống ghế, Tô Vũ mờ mịt liếc nhìn Ngưu Thúy Hoa, ngồi lên ghế.
Ngưu Thúy Hoa mặc kệ đồ trong giỏ, ngồi xổm bên cạnh Tô Vũ “bịch bịch bịch” đấm chân cho hắn.
“Buổi tối lấy nước nóng ngâm chân xoa bóp cho chàng, ngày mai sẽ không đau nữa.”
Tô Vũ: “...”
Cho nên “Tô Vũ” là tiểu kiều phu sao?
“Chờ lát nữa chàng khỏi thì đi đón Đại Nữu...
thôi, ta đi, chàng ngồi đó.”
Ngưu Thúy Hoa lẩm bẩm, hoàn toàn không cho Tô Vũ cơ hội nói chuyện.
Bụng của Tô Vũ vang “ọt ọt”, hắn xấu hổ che bụng, rất luống cuống.
Ngưu Thúy Hoa rót bát nước đường cho hắn.
“Uống trước cho đỡ đói, ta đi nấu cơm.”
Nàng vào phòng bếp nấu cơm, rồi ra ngoài đổ đồ trong sọt dọn ra phơi nắng.
Một túi mộc nhĩ, còn có vài cây nấm mà Tô Vũ không biết, chỉ có hai cây hơi quen, hắn nhớ là có thể ăn, còn có củ từ và vài quả dại.
Ngưu Thúy Hoa lau một trái cây đỏ rực lên quần áo rồi đưa cho Tô Vũ, Tô Vũ nhận lấy, muốn ăn cũng không được, không ăn cũng không được.
Ngưu Thúy Hoa không để ý đến hắn, đi xử lý con thỏ kia, cắt nửa con mang đi đón Đại Nữu.
“Chàng ở nhà chờ, ta đón Đại Nữu về rồi nấu ăn.”
“Ừm.”
Tô Vũ gật đầu, chờ Ngưu Thúy Hoa ra ngoài, hắn mới đi rửa trái cây, vừa ăn vừa chậm rãi hoạt động hai chân ở trong sân.
Đại Nữu đi chơi với đường ca, đường tỷ chơi cả ngày, vừa thấy Ngưu Thúy Hoa thì xông lên ôm chân Ngưu Thúy Hoa.
Ngưu Thúy Hoa đưa nửa con thỏ cho Trần thị, chưa nói mấy câu thì đã bế Đại Nữu chạy về nhà.
“Cha.”
Đại Nữu trượt xuống từ trong lòng Ngưu Thúy Hoa, chạy đến bên cạnh Tô Vũ.
“Cha, cha đang làm gì.”
Cô bé vừa vào cửa đã thấy Tô Vũ phun nước lên cuộn rêu, vô cùng tò mò.
“Tưới nước cho rêu.”
“Con cũng muốn tưới nước cho rêu.” Đại Nữu nóng lòng muốn thử, muốn đi ngậm nước.
“Hôm nay đủ nước rồi, ngày mai cho con tưới thêm.” Tô Vũ vội vàng ngăn lại: “Nhưng nếu ngày mai con không dậy nổi, thì vẫn cần cha làm.”
“Cha, con nhất định có thể thức dậy.”
Đại Nữu vỗ ngực, Tô Vũ mỉm cười xoa đầu cô bé.
Mặc dù tóc của cục thịt nhỏ hơi khô vàng, nhưng vẫn rất mềm.
Hai cha con lại trò chuyện với nhau, Ngưu Thúy Hoa đã bưng thức ăn ra.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.