Ngưu Thúy Hoa kẹp mấy miếng thịt thỏ không xương cho hắn, Tô Vũ nhút nhát ăn một miếng.
Cuối cùng hắn vẫn không quen ăn, ăn hai miếng thì yên lặng chia phần còn lại cho Ngưu Thúy Hoa và Đại Nữu.
Ngưu Thúy Hoa nở nụ cười, quang minh chánh đại quan sát hắn.
Cả người Tô Vũ nổi da gà, giả vờ không thấy, thiếu điều vùi đầu vào trong bát.
Sau khi ăn xong, Ngưu Thúy Hoa bưng nước nóng cho Tô Vũ ngâm chân, Tô Vũ thoải mái híp mắt.
“Ai ai đau quá, nhẹ chút nhẹ chút!”
Tô Vũ bị sức lực bóp chân của Ngưu Thúy Hoa làm đau đến mức thăng thiên, nước mắt cũng rơi ra.
“Đại lão gia, sợ gì đau.”
Nói xong còn vỗ mạnh lên đùi của hắn một cái.
“Cha xấu hổ chưa kìa, khóc nhè.” Đại Nữu làm mũi heo.
Tô Vũ: “...”
Câm nín...
“Thúy Hoa...” Tô Vũ dò xét gọi một tiếng, Ngưu Thúy Hoa không ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta, không phải hôm nay ta đào đồ tốt sao, ngày mai chúng ta đến trấn bán nó đi.”
Cả ngày Ngưu Thúy không hỏi Tô Vũ đào cái gì, cho rằng hắn ham chơi.
“Hôm nay chàng đào cái gì?”
Tô Vũ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là nhân sâm.”
“Cái gì?!”
“Suỵt, nhỏ tiếng chút.”
Đại Nữu đứng bên cạnh cũng “suỵt” một tiếng.
Ngưu Thúy Hoa trừng cô bé, cô bé lập tức chạy đến trốn sau lưng Tô Vũ, chỉ lộ ra cái đầu tròn.
“Thật sự là nhân sâm?” Ánh mắt nghi ngờ của Ngưu Thúy Hoa hơi dữ tợn: “Sao chàng biết là nhân sâm?”
Tô Vũ cũng không dám nói là đọc trong thoại bản hay sách, hắn giả bộ thần bí mà giải thích: “Tôi, ta vừa thấy cây nhỏ ra quả đỏ, cảm thấy thú vị.
Sau đó đào xuống, thấy gốc của nó giống như người, ta nhớ nhân sâm trong những truyền thuyết ở thôn đều trốn trong đất, cho rằng nó là nhân sâm.”
Ngưu Thúy Hoa nghe xong, xoay người đi ra ngoài.
“Thúy Hoa?”
Hắn hơi sợ Ngưu Thúy Hoa muốn đến phòng bếp giơ đao giết “yêu phu”, lật đật xỏ giày đi theo.
“Thúy Hoa, làm gì vậy?”
Ngưu Thúy Hoa cầm sợi dây đỏ chuẩn bị cột cuộn rêu, Tô Vũ rất hoang mang.
“Nghe nói dùng dây đỏ buộc thì nó sẽ không chạy.”
“Nàng không nhìn xem có đúng không.”
Ngưu Thúy Hoa nghe vậy thấy cũng phải, cẩn thận mở rêu ra nhìn, dáng dấp không giống người nhưng hình dáng lại giống như truyền thuyết.
May mà không giống người, thật sự có tay chân còn có gương mặt giống người thì nàng sẽ thả nó, nếu không sẽ tổn thọ.
“Ngày mai chúng ta đi Ngu Ký...
Đi Bách Tể Đường.”
Ngưu Thúy Hoa suy nghĩ, cảm thấy đến Bách Tể Đường vẫn đáng tin nhất, thường ngày đến đó lấy thuốc cũng công bằng nhất.
“Nghe nàng hết.”
Ngưu Thúy Hoa lại quấn rêu, cầm dây đỏ trói lại đặt trong phòng của họ.
Một nhà ba người cũng xếp hàng nằm trên giường, chờ Đại Nữu ngủ, Ngưu Thúy Hoa mới nghiêng người hỏi Tô Vũ.
“Nhân sâm này bán được bao nhiêu bạc?”
Tô Vũ cũng không hiểu giá thị trường, kết hợp tiểu thuyết xuyên việt mà sách lịch sử từng đọc trước đây để ước chừng giá cả.
“Thấp nhất là năm trăm lượng.”
Ngưu Thúy Hoa hít ngược một hơi, vỗ ngực.
“Có nhiều quá không?”
“Không đâu, thấp hơn năm trăm lượng chính là muốn lừa đồ tốt của chúng ta.”
Bản thân Tô Vũ cũng không chắc chắn, nhưng lại sợ mình ăn nói vụng về, ngày mai Ngưu Thúy Hoa lại bị lừa.
Hắn ngáp một cái, muốn mau đi ngủ.
“Nàng làm gì?”
Tô Vũ sợ hãi giữ bàn tay mò vào trong cái ấy của mình, cơ thể run mạnh.
“Đại Nữu ngủ rồi.”
Ngưu Thúy Hoa nhỏ giọng cười bên tai Tô Vũ, hơi thở phả lên tai Tô Vũ, hắn suýt không phản ứng kịp mà nhảy lên tông cửa xông ra ngoài.
“Không được, ta...”
“Chàng líu ríu cái gì, cũng đâu để chàng làm.” Giọng nói của Ngưu Thúy Hoa không vui, nàng vỗ mạnh Tô Vũ.
Hắn cứng đờ, không dám né tránh.
“Thúy Hoa, hôm nay ta mệt quá.”
Tô Vũ lặng lẽ dịch sang bên cạnh, sắp rơi xuống giường.
“Vậy được...” Giọng nói của Ngưu Thúy Hoa vang rõ ràng bên tai Tô Vũ trong đêm tối: “Hôm nay chàng thật sự quá mệt rồi, bây giờ tha cho chàng trước, đêm mai chúng ta hẵng làm.”