""Lý Trường Thọ" cùng với Linh Nga đứng ở trước mặt Hữu Cầm Huyền Nhã. Linh Nga cùng với Hữu Cầm Huyền Nhã đang nhỏ giọng không ngừng nói chuyện gì đó, mà "Lý Trường Thọ" chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lắc đầu.
Thực tế là "Lý Trường Thọ" đang âm thầm truyền âm, kín đáo đưa một cái bình sứ cho Hữu Cầm Huyền Nhã...
"Vì sao Trường Thọ sư huynh không tự đứng ra làm việc này?" Hữu Cầm Huyền Nhã dùng phương pháp truyền âm trả lời: "Ta biết sư huynh không muốn bị làm phiền bởi tục danh, nhưng đây vốn là danh tiếng mà sư huynh đáng nhận được."
"Lý Trường Thọ" cười cười, lại truyền âm nói: "Hữu Cầm sư muội, nếu như ngươi có thể thấy những gì ta thấy, nghe những gì ta nghe được, liền sẽ không hỏi như vậy."
Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ giật mình.
Nàng nhìn Lý Trường Thọ chăm chú, rồi đối với khuôn mặt tươi cười ôn hòa của vị đồng môn sư huynh này nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng dường như đã hiểu ra chút gì đó.
Tuy rằng Lý Trường Thọ không hiểu nàng đến cùng đã "hiểu ra" điều gì...
Nhưng nàng có lẽ là đã hiểu ra chút gì đi...
Lý Trường Thọ cảm thấy, bản thân dần dần nắm giữ được một ít mẹo để đối phó với vị Hữu Cầm sư muội này.
Xung quanh cũng có không ít đệ tử thấy được một màn này, nhưng không hề biết ba người bọn họ đang thì thầm cái gì.
"Vị đồng môn kia là ai?"
"Sư huynh của Lam Linh Nga sư muội, trước đây không phải đã thi đấu một trận cùng với Luyện Khí Sĩ Kim Ngao Đảo - thái tử Long Cung sao?"
"À...Lang Nha Bổng! Sao ta lại quên hết chứ, trí nhớ cũng thật kém."
Lý Trường Thọ truyền âm nói: "Hữu Cầm sư muội, việc này không nên chậm trễ, nói không chừng đối phương sẽ lập tức đuổi đến đây."
Hữu Cầm Huyền Nhã nhanh nhẹn gật đầu, lưng cõng đại kiếm đạp mây bay lên không trung, nhìn đám người hỗn loạn phía dưới.
Hữu Cầm Huyền Nhã hô: "Chư vị, thời gian cấp bách, xin nghe ta nói một lời! Ta có cách khiến cường địch thối lui. Kẻ địch tập kích có Bằng Yêu phi hành tốc độ cao, lại tìm địa mạch đánh tới, chạy trốn khỏi đây đã là chuyện bất khả thi!"
Chúng đệ tử ở phía dưới ngửa đầu nhìn chăm chú.
Cũng may là Hữu Cầm Huyền Nhã mặc váy đứng trên một đám mây trắng không thể nhìn xuyên thấu...
Nàng lấy ra một cái bình sứ, nói: "Mời các vị xem, vật này chính là do Vạn Lâm Quân trưởng lão ban thưởng, là độc đan tuyệt thế có thể giết chết Thiên Tiên! Sau đó, ta và các vị sư huynh sư tỷ cùng nhau ra tay, dùng độc đan bố trí trận pháp, xem vật này có thể làm trọng thương địch nhân hay không! Kính xin chư vị lui về địa huyệt, chờ đợi tại phụ cận địa mạch. Các vị trưởng lão xin hãy nghe lời của Huyền Nhã! Nếu như mấy vị sư huynh sư tỷ và Huyền Nhã không thể đắc thủ, khi đó còn cần các vị trưởng lão mạo hiểm tính mạng bảo vệ chúng đệ tử!"
Lời nói của Hữu Cầm Huyền Nhã trầm bổng du dương, dõng dạc giàu tình cảm…
Lý Trường Thọ vốn đã sắp xếp xong xuôi kế hoạch tác chiến kế tiếp. Vả lại đại chiến vừa rồi ở sơn môn, thực lực của lão đạo Thiên Tiên đột kích kia đã bị Lý Trường Thọ thăm dò được, coi như hắn đã có chín thành chín tự tin có thể tiêu diệt kẻ địch này…
Nếu không phải như thế…có lẽ, bản thân Lý Trường Thọ cũng xém chút nữa bị lời nói của Hữu Cầm Huyền Nhã làm cảm động.
Tiện thể nhớ tới, một phần trăm xác suất thất thủ cuối cùng vẫn như cũ không thể loại trừ…Thiên Đạo tùy thời đều có thể thay đổi.
Phải thời thời khắc khắc cho Thiên Đạo lão gia đủ sự tôn trọng!
Mấy vị trưởng lão lập tức đứng dậy, muốn thay Hữu Cầm Huyền Nhã sử dụng độc đan này.
Điền trưởng lão nói: "Huyền Nhã, Thiên Tiên không phải là chuyện đùa..."
"Trưởng lão!" Trong mắt Hữu Cầm Huyền Nhã như có tinh quang nở rộ, thanh âm trấn định nói: "Hãy tin ta!"
"Chuyện này..."
"Huyền Nhã, ta cùng với Điền trưởng lão ở lại trợ trận cho ngươi, ngươi thấy thế nào?" Một vị trưởng lão ngoại vụ cảnh giới Chân Tiên cũng nói: "Hai người chúng ta hộ vệ đệ tử, bố trí thêm một trận pháp nữa ở trong địa huyệt để dùng làm chỗ mai phục thứ hai."
Hữu Cầm Huyền Nhã thoáng suy tư, lại nghe thấy Lý Trường Thọ truyền âm liền lập tức đáp ứng.
Các trưởng lão nhắc nhở chúng đệ tử vừa bay ra ngoài từ dưới đất, rồi lập tức bay vào sơn cốc sâu trong địa huyệt...
Hôm nay, những đệ tử chưa thành tiên bọn họ thật đúng là có một chút chật vật.
Trong góc bên cạnh, Linh Nga nhỏ giọng nói thầm: "Chuyện này cũng được nữa hả?"
"Lý Trường Thọ" đứng chắp tay, truyền âm nói: "Có ít người, có một số việc, không thể lí giải theo lẽ thường."
Linh Nga lập tức như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn sư huynh của mình, thấp giọng nói: "Vậy còn sư huynh thì sao?"
"Nghiêm túc một chút đi, kế tiếp còn có nhiều chuyện phiền toái phải xử lí."" Lý Trường Thọ truyền âm nói, đồng thời lui về phía sau nửa bước, tránh đi tầm nhìn từ hướng địa huyệt.
"Linh Nga, từ giờ muội phải đi theo bên cạnh ta, không được chạy loạn."
"Vâng!" Linh Nga vươn đầu ngón tay về phía trước, nắm lấy trường bào của Lý Trường Thọ. Mặc dù đang trong hiểm cảnh nhưng khuôn mặt nàng cũng không khỏi lộ ra vẻ đỏ ửng.
Lý Trường Thọ bình tĩnh truyền âm: "Ước pháp tam chương."
"Hừ." Linh Nga dịch qua bên cạnh nửa bước, chắp tay sau lưng đứng ở đó, bày ra bộ dáng như thể chẳng thân quen với sư huynh lắm.
Vào loại thời điểm này, cũng không có ai chú ý nhiều tới nàng, một nữ đệ tử dung mạo xinh đẹp nhưng tu vi chưa đủ.
Có không ít đệ tử đến trước mặt Hữu Cầm Huyền Nhã nói mình muốn ở lại ngăn địch với nàng. Nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã nhớ tới lời dặn của Lý Trường Thọ liền không ngừng cự tuyệt.
Cuối cùng nàng chỉ giữ lại Lý Trường Thọ cùng với Lam Linh Nga, với lý do đệ tử Tiểu Quỳnh Phong sở trường thổ độn.
Không lâu sau, mấy vị trưởng lão hợp lực nhanh chóng bố trí trận pháp che giấu lối vào địa huyệt, ngăn trở dò xét từ bên ngoài.
Nói không chừng cường địch sẽ tới đây vào bất cứ lúc nào. Có lẽ lúc này vị Thiên Tiên kia đang cưỡi Bằng Yêu tìm kiếm theo địa mạch, hẳn là sẽ chậm trễ một chút…
"Hay là đối phương có tính toán khác? Chuyện này ngược lại không thể không phòng."
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ không ngừng suy ngẫm, vừa trông chừng Linh Nga, vừa âm thầm tiếp tục chỉ điểm Hữu Cầm Huyền Nhã.
Nếu như chọn Hữu Cầm sư muội làm một món công cụ hình người, vậy thì phải phát huy được tối đa giá trị của nàng. Sau đó lại dùng một chút thủ đoạn để bảo đảm nàng không làm lộ những chuyện này ra là được.
Hai vị trưởng lão ngoại vụ cảnh giới Chân Tiên mang theo ba vị đệ tử bọn hắn bay ra khỏi sơn cốc. Cả nhóm dừng lại chỗ con dốc thoai thoải bên cạnh sơn cốc rồi hiển lộ khí tức bản thân. Nơi này trống trải dễ phát hiện ra từ trên cao, mục đích chính là để hấp dẫn sự chú ý của cường địch...
Lúc này, có một vị trưởng lão quay đầu nhìn Lý Trường Thọ cùng với Lam Linh Nga, vốn định bảo bọn họ cẩn thận một chút, nhưng lời nói đến bên miệng cũng chỉ có thể than khẽ: "Hai người các ngươi có sở trường là thổ độn, nếu chuyện này thất bại thì nhớ ưu tiên tự bảo vệ bản thân trước!"
Lý Trường Thọ cùng với Linh Nga liếc nhìn nhau, cúi đầu đồng ý.
Hai tòa khốn trận và phòng hộ trận nhanh chóng hình thành ngay trên sườn núi.
Hai vị trưởng lão cũng đã cầm độc đan, cẩn thận dò xét từng li từng tí.
Đây đúng là đan dược do Vạn Lâm Quân trưởng lão luyện chế. Lúc hai người bọn họ dò xét thì tinh thần cũng nhảy lên một hồi, liền biết rõ đây là vật khó lường thế nào. Vì vậy, ánh mắt của hai vị trưởng lão cũng bớt một chút lo lắng, thay vào đó có thêm vài phần hi vọng...
Kỳ thật đây là thuốc mê…Mê Tâm Túy Hồn Tán.
Thừa dịp bọn họ đang bố trí, Lý Trường Thọ mang theo Linh Nga trốn đằng sau một tảng đá lớn, tâm thần lại tập trung vào màn kịch chiến trong sơn môn.
...
Tráng hán đạo nhân giấy hiện thân lần hai, hiệu quả lại không được lý tưởng.
Huyết muỗi khôi lỗi lúc này cũng đã đã phản ứng lại, cũng không lập tức phái người đuổi theo mà là liều lĩnh điên cuồng tiến công Phá Thiên Phong.
Dù sao trước đây một đám đồng bọn kia vô thanh vô tức bị diệt trên một ngọn núi. Sự kỳ lạ ở đó, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng thấy có vấn đề.
Đại đa số chúng tiên Độ Tiên Môn sẽ cảm thấy tráng hán này trở về với bộ dạng chật vật như thế, tất nhiên đã trải qua một trận huyết chiến, có thể chém giết nhiều đại yêu như vậy thật sự làm cho người khác khâm phục.
Tráng hán kia tiếp tục hùng hùng hổ hổ chửi mắng. Đáp lại hắn cũng chỉ có thần thông, pháp bảo đập qua, trong lúc nhất thời không có cách nào dẫn dụ địch.
"Mà thôi."
Dẫn quá nhiều địch nhân tới Tiểu Quỳnh Phong, một lần, hai lần liền coi như trùng hợp, chứ nhiều lần hơn thì lại khó giải thích...
Chiến cuộc tại chủ phong Độ Tiên Môn gần như đã bình ổn, huyết muỗi khôi lỗi đã mất đi nhuệ khí.
Một phương Độ Tiên Môn lúc này mặc dù còn bị áp chế, nhưng tốc độ thương vong gia tăng đã chậm lại. Tác dụng của nhóm cao thủ Vạn Lâm Quân trưởng lão, Vong Tình thượng nhân cũng càng trở nên nổi bật.
Nhưng thế cũng cũng không tính là hoàn toàn ổn định.
Hiện nay, chờ đợi Kim Tiên phía trên phân ra thắng bại, đó mới là điểm mấu chốt.
Nếu như cao thủ Nhân Giáo đuổi đến trước khi một trong hai người chưởng môn hoặc Kỳ Linh trưởng thất bại, vậy thì Độ Tiên Môn hôm nay vẫn sẽ thua...
"Làm sao để giúp đỡ quyết đấu cấp độ Kim Tiên này?" Trong đáy lòng Lý Trường Thọ toát ra suy nghĩ này, sau đó liền chau mày mà tự điều tra dò xét lại.
Bản thân có phải đã quản quá nhiều chuyện hay không?
Vấn đề này, rõ ràng đã vượt qua phạm vi năng lực của bản thân. Cũng không phải là sự tình mà bắt buộc hắn sống chết phải nhất định làm.
Sẽ không phải có loại đồ vật kiếp vận nào đang quấn ở trên người mình?
Bằng không thì mình sao có thể nghĩ ra cái ý tưởng hoang đường đến cực điểm này?
Lý Trường Thọ cũng không xoắn xuýt quá nhiều, sau khi làm rõ mạch suy nghĩ liền tiếp tục theo kế hoạch của mình mà tiến hành.
Một lát sau.
Đạo nhân giấy chữ Nhân Tam ở bên cạnh Linh Nga đã cảm ứng được yêu khí của Bằng Yêu, đối phương mặc dù mò mẫm dò tìm theo địa mạch, nhưng vẫn "thuận lợi" truy sát tới.
Lập tức, Lý Trường Thọ lập tức điều khiển ba đạo nhân giấy bay ra. Cả ba người giấy chữ Nhân gồm tráng hán cầm búa và hai sư huynh muội cầm kiếm chủ động tấn công vào đám Huyết muỗi khôi lỗi.
Cả ba rất nhanh liền rơi vào khốn cảnh, vô lực xoay chuyển trời đất. Nhưng bọn hắn cương liệt bất khuất, thấy chết không sờn. Cuối cùng vọt tới chỗ đại yêu dày đặc nhất, tự bạo trong nháy mắt!
Nhìn chúng tiên Độ Tiên Môn lớn tiếng kêu gọi "đạo hữu không thể" khiến không ít lão tiên bế quan quanh năm ngửa đầu thở dài...
Bất quá...
Cảnh tượng này, song phương đều cảm thấy như đã gặp qua rồi...
Lý Trường Thọ cũng rất đau lòng.
Ba đạo nhân giấy này dù sao cũng là người giấy phẩm chất cao nhất, hao tốn nguyên liệu nhất mà hắn có thể làm được.
Nhưng không có cách nào, ba đạo nhân giấy này đã phát huy được tác dụng của bọn hắn, vả lại còn dính không ít nhân quả.
Nhất là hóa thân tráng hán cầm búa kia đã mắng chửi Yêu Tộc rất thoải mái. Ngày sau nếu bị một vài đại lão Yêu Tộc như Lục Áp đạo nhân lôi lại chuyện cũ bắt chẹt, vậy thì liền khó mà đối phó.
Nhưng hiện tại tự bạo, mọi chuyện cũng liền xong.
Yêu Hoàng là do tráng hán kia mắng đấy, liên quan gì tới đệ tử Nhân Giáo - mầm tiên Tiểu Quỳnh Phong thấp kém -Lý Trường Thọ?
Âm thầm liếc nhìn những món đồ nhỏ phòng ngừa thôi diễn trên người mình, Lý Trường Thọ cũng không lo lắng việc này nhiều.
Kỳ thật Yêu Tộc sớm đã thối lui ra khỏi vũ đài Hồng Hoang rộng lớn. Yêu Hoàng năm đó vì đối phó Vu Tộc mà đồ sát Nhân Tộc trắng trợn, lấy hồn phách Nhân Tộc luyện chế trọng bảo nghịch thiên. Nhân Tộc gần như bị diệt sạch, Yêu Tộc đã sớm kết xuống thiên đại nhân quả không chết không thôi cùng với Nhân Tộc.
May mà Nữ Oa Thánh Nhân đã sớm kết oán với Yêu Hoàng, nàng và cao thủ Đạo Môn ra tay bảo vệ huyết mạch Nhân Tộc...
Thân là Nhân Tộc, đừng nói là trêu chọc Yêu Hoàng không đến nơi đến chốn, dù cho có đứng trên mộ phần Yêu Hoàng nhảy disco cũng không tính là thất lễ.
Đúng là đã từng có tình huống như vậy…
Tại thời Thượng Cổ, sau trận Vu Yêu đại chiến lần thứ ba khiến cho Yêu Tộc nguyên khí đại thương, Nhân Tộc nắm chắc thời cơ đại thắng Yêu Tộc. Lúc ấy có một vị Nhân Hoàng Nhân Tộc sai người tấu nhạc nhảy múa ăn mừng mấy chục năm liền tại Yêu Đình.
Nhân Tộc đại hưng, cũng không phải chỉ cần cúng bái Thiên địa, tôn thờ Giáo Chủ Tam Giáo là liền có được.
Một câu "thương vong không tính nổi" là đủ biết được đại hưng khó khăn thế nào.
Chỉ là hậu thế khi nói về chuyện cũ, hay gặp những câu như là "Vu Yêu không hợp số trời" nhờ vậy Nhân Tộc mới nổi bật "thuận theo thiên địa mà hưng thịnh" mà thôi.
Lúc trận chiến này đã đến tận đây cũng là lúc Lý Trường Thọ cảm giác sâu sắc...
Kẻ đứng sau màn chỉ là muốn tính toán Độ Tiên Môn mà chôn vùi nhiều Chân Tiên, Thiên Tiên như vậy...
"Ngụy trang tránh né nhân quả, át chủ bài đoạn nhân quả, cả hai đều rất trọng yếu."
Về sau không thể nói chuyện giấu hay không giấu.
Lúc này, đạo nhân giấy chữ Thiên Nhị ẩn nấp dưới mặt đất tại Phá Thiên Phong.
Đạo nhân giấy chữ Thiên Bát hóa thành bộ dáng sư phụ Tề Nguyên đang tĩnh tọa tại đan phòng, âm thầm khống chế đại trận ở Tiểu Quỳnh Phong.
Lý Trường Thọ dồn đại bộ phận tâm thần trên đạo nhân giấy chữ Nhân Tam để bảo vệ sư phụ, sư muội. Hắn tập trung chuẩn bị xuất thủ giết chết lão đạo Thiên Tiên để bảo vệ các "cành lá non" của Độ Tiên Môn.
Xung quanh chiến cuộc ở Phá Thiên Phong đã không cần tới Lý Trường Thọ ra tay.
Từ nơi lúc khai chiến cho đến tận bây giờ, kỳ thật thời gian cũng chưa lâu lắm, nhưng Lý Trường Thọ cảm thấy hắn xác thực đã làm rất nhiều.
Mọi việc, hăng quá hóa dở.
Lúc này chúng tiên Độ Tiên Môn đối với ba vị đạo hữu "chân thực nhiệt tình tốt bụng" vừa rồi vì bị vây công mà tự bạo đến cả "thần hồn câu diệt", phần lớn đều ngập tràn áy náy và cảm kích...
Như vậy là đủ rồi.
Đương nhiên, Lý Trường Thọ cũng sẽ không nghĩ tới loại chuyện tương đối hoang đường đó là Thái Thượng trưởng lão sau đó lại muốn thờ phụng ba đạo nhân giấy ở tế điện.
Ở hướng đông Độ Tiên Môn khoảng một vạn sáu nghìn dặm, Bằng Yêu màu xanh lướt gió mà đến quanh quẩn trên không trung một hồi, hai cỗ tiên thức đã tập trung trên mấy người ở phía dưới.
Lý Trường Thọ truyền âm cho Linh Nga nói: "Dựa vào ta gần một chút, dùng ta làm bia chắn cũng không sao."
"Hả?" Linh Nga nháy mắt mấy cái liền vội vàng núp ở phía sau sư huynh, "Lý Trường Thọ" cũng hoàn toàn che chở nàng.
Hữu Cầm Huyền Nhã và hai vị trưởng lão ngoại vụ lúc này đã như lâm đại địch, trận pháp quanh người tùy thời khởi động.
Dưới mặt đất, trong đáy lòng Linh Nga có một chút buồn bực, khuôn mặt có một chút đỏ ửng nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, ngươi hôm nay thế nào mà lại..."
"Nhìn nhiều, nói ít, nghiêm túc học."
Nghe "Lý Trường Thọ" nói như thế, Linh Nga lập tức gật đầu đáp ứng, cũng thoáng có một chút khẩn trương.
Hai đạo lưu quang phía trên đánh xuống, hai vị trưởng lão hợp lực ra tay, trận thế xung quanh tự động kích phát, miễn cưỡng hấp thu được mấy đòn tấn công ban đầu này.
Sau đó, Bằng Yêu kia thu hai cánh lại, lao xuống từ trên không, tốc độ vô cùng mau lẹ!
Nhưng đạo nhân ảnh vẫn cưỡi trên lưng Bằng Yêu thì lại dừng lại ở không trung.
Lão đạo Thiên Tiên bị thần thông huyết muỗi khống chế này, đối với "Độc" của Độ Tiên Môn đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc...