Khi Bằng Yêu lao xuống, phản ứng của năm người phía dưới cũng không hề giống nhau.
Tiên lực của hai vị trưởng lão cảnh giới Chân Tiên cuộn dâng, đồng thời tăng cường trận pháp, chuẩn bị sẵn sàng dốc toàn lực chém giết.
Hữu Cầm Huyền Nhã vọt tới phía của Lý Trường Thọ và Linh Nga, rút phi kiếm phía sau ra khỏi vỏ, chuẩn bị sẵn sàng để bảo vệ an toàn của ba người.
Mà Linh Nga và "Lý Trường Thọ"...
Đất dưới chân dập dềnh thành những gợn sóng giống như mặt nước, bàn chân của hai người đã chui vào lòng đất nửa tấc, chuẩn bị sẵn sàng...
Độn thổ chạy trốn!
Rítttt…
Trên không trung, Bằng Yêu còn cách một trăm trượng đột nhiên kêu lớn, xòe đôi cánh dài hơn trượng. Từ hai cánh Bằng Yêu bay ra mấy chục thanh đinh dài, đánh thẳng vào trận pháp phía dưới!
Lý Trường Thọ lập tức truyền âm cho Hữu Cầm Huyền Nhã để nàng tạm thời ổn định.
Tay trái của Hữu Cầm Huyền Nhã cầm bình sứ "Gánh chịu vận mệnh" của cả đội, tay phải kết kiếm quyết đặt trước ngực. Mái tóc dài buộc đơn giản nhẹ nhàng phất phới. Nàng ngẩng cao đầu chăm chú nhìn Bằng Yêu đang lao xuống.
Nàng cảm nhận được phía sau Bằng Yêu còn tồn tại một thứ đáng sợ hơn nhiều...
Cho dù lúc này vẫn chưa thành tiên, tu vi chỉ dừng lại cảnh giới Quy Đạo nhưng trong mắt Hữu Cầm Huyền Nhã không có nửa phần khiếp nhược.
Chỉ có quyết tâm phải đánh cược một lần!
Linh Nga nhìn Lý Trường Thọ, ánh mắt nàng tràn đầy tán thưởng như đang nói: "Hữu Cầm sư tỷ thật oai hùng."
"Lý Trường Thọ" không đáp lời, bình tĩnh cười một tiếng. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vị Thiên Tiên trên không trung...
Tên gia hỏa ngoài ý muốn này ngược lại là có một chút khó chơi.
Đinh dài dày đặc rơi xuống, hai vị trưởng lão Chân Tiên đồng loạt ra tay. Bức tường ánh sáng của trận pháp phòng hộ rung lên bần bật, mấy lần bị đinh dài chọc thủng thành từng lỗ toang hoác.
Dù sao cũng là trận pháp phòng hộ dựng lên trong lúc vội vàng.
Bằng Yêu đã dò xét được mức độ mạnh yếu của trận pháp phía dưới, miệng chim cười lạnh phát ra tiếng kêu "cạc cạc"...
Nó ngẩng đầu nhìn về phía lão đạo Thiên Tiên trên không trung, cúi đầu lao vọt xuống phía dưới một lần nữa!
Lúc này, thanh âm của Lý Trường Thọ chui vào tai Hữu Cầm Huyền Nhã: "Sư muội, chuẩn bị."
Tinh thần của Hữu Cầm Huyền Nhã chấn động, hết sức chăm chú quan sát thế cục.
Đợi Bằng Yêu vọt tới, nàng quát nhẹ một tiếng: "Mời trưởng lão rút trận!"
Hai vị trưởng lão cảnh giới Chân Tiên đồng thời thu hồi tiên lực, bức tường ánh sáng phía trên biến mất trong nháy mắt!
Thấy con đường phía trước không còn trở ngại, Bằng Yêu hung hoành xông tới, gia tăng thêm yêu lực, hùng hổ đánh úp về phía hai vị trưởng lão ngoại vụ vốn đang có tổn thương trong người.
Hai vị trưởng lão vào giây phút này cũng toát mồ hôi lạnh trước thế công hung hãn của địch nhân…
Vào giờ khắc này, Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn vô cùng tỉnh táo. Nàng bình tĩnh đối mặt với uy áp mãnh liệt của đại yêu cảnh giới Chân Tiên, dùng pháp lực bao khỏa bình sứ, tìm kiếm cơ hội mở nút gỗ để vung độc…
Ở dưới tình hình này, tuy nàng chỉ là một đệ tử Quy Đạo nho nhỏ nhưng không hề run tay một chút nào.
Đợi Bằng Yêu vọt tới phụ cận hai vị trưởng lão cảnh giới Chân Tiên. Theo lời Lý Trường Thọ trước đây truyền âm dặn dò, Hữu Cầm Huyền Nhã quát khẽ trong miệng, vung tay ném thẳng bình sứ ra ngoài.
"Trưởng lão mau lui lại!"
Hai vị trưởng lão lập tức né ra hai bên, nhưng bọn hắn không hẹn mà cùng nhớ ra cái gì đó, đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Trong nháy mắt, bốn con mắt trợn tròn, tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài!
Độc đan là phải dùng tiên lực thôi phát độc tính của nó, sau đó lặng yên không một tiếng động đả thương địch thủ, chứ không phải mang cả bình thuốc ra nện người ta như thế!
Bằng Yêu dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã. Một cỗ yêu lực cuốn về phía bình sứ đang bay tới, định đánh văng độc đan…
Ngay vào lúc này!
Phía sau bình độc đan có ánh lửa bùng phát. Hữu Cầm Huyền Nhã dùng phi kiếm đánh thẳng về phía bình sứ. Bình sứ bị chém nát vụn trong nháy mắt, độc đan nổ tung theo đó, độc dược tản ra tứ phía…
Cỗ yêu lực của Bằng Yêu đánh ra vừa rồi, không hiểu sao bỗng dưng biến mất không thấy đâu nữa…
Hai vị trưởng lão há hốc mồm, cứ ngỡ mình đang nằm mộng…
Bằng Yêu đang lao vụt xuống cách mặt đất hơn mười trượng đột nhiên toàn thân run rẩy, mắt nhắm lại không biết trời đất gì nữa. Nó phi thẳng đầu xuống biên giới đại trận như một chiếc lá rụng, nằm quay đơ trên đất hôn mê bất tỉnh…
Thế này...
Thế này cũng được nữa hả?
Hai vị trưởng lão mắt chữ A mồm chữ O, thậm chí chính bản thân Hữu Cầm Huyền Nhã vào giờ phút này cũng đều ngơ ngác trước tình huống vừa xảy ra.
Trong đáy lòng ba người đều không hẹn mà cùng cảm khái: "Độc đan do Vạn Lâm Quân trưởng lão luyện chế quả nhiên ghê gớm!
Nhưng mà, tình huống thực tế lại là...
Bình độc ném như thế cũng vô dụng, chẳng qua vừa rồi là do Lý Trường Thọ âm thầm ra tay mà thôi.
Trong chớp mắt trước đó, Bằng Yêu phát ra một cỗ yêu lực, chính cỗ yêu lực này đã bị đạo nhân giấy chữ "Nhân Tam" âm thầm ra tay tán đi. Mà viên độc đan kia trực tiếp nổ tung chỉ khuếch tán một chút độc tính yếu ớt.
Làm Bằng Yêu hôn mê là do Lý Trường Thọ vụng trộm thả ra thuốc mê. Hắn bố trí như vậy để cho mọi người "cùng nhau nhìn thấy" Hữu Cầm Huyền Nhã ném ra độc đan khiến tất cả hôn mê.
Mà hắn âm thầm phát tán thuốc mê nhưng phân lượng thuốc khá lớn, mục đích không phải chỉ gây mê mỗi con Bằng Yêu kia…
Đứng gần với Bằng Yêu nhất là hai vị trưởng lão cũng sắp ngất đi, thân hình lảo đảo lắc lắc rồi chậm rãi nằm vật xuống.
Điền trưởng lão dùng ngụm tiên lực cuối cùng của mình nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã, nhịn không được cười khổ nói: "Huyền Nhã...độc không thể ném trực tiếp như vậy..."
Loảng xoảng vài tiếng, phi kiếm của Hữu Cầm Huyền Nhã rơi xuống từ không trung. Nàng không kịp đáp lời, hai mắt chậm rãi nhắm lại, thân thể vô lực rớt xuống đất…
Lam Linh Nga chạy về phía trước hai bước, vội vàng ôm lấy sư tỷ. Sau đó nàng định thi triển thổ độn chạy trốn.
Nhưng đột nhiên, Linh Nga cũng có cảm giác mắt tối sầm lại. Nàng ôm Hữu Cầm Huyền Nhã, cùng nhau ngã trên mặt đất...
"Sư huynh quả nhiên..." Trong đáy lòng Linh Nga chỉ kịp thở dài, thành thành thật thật ngất đi, cũng không có lo lắng gì nhiều.
Thân hình của "Lý Trường Thọ" cũng lung la lung lay, ôm đầu than nhẹ hai tiếng rồi chậm rãi ngã xuống, lại vừa vặn bảo hộ sư muội ở bên cạnh.
Một yêu, bốn người, cộng thêm một đạo nhân giấy cùng nhau ngã trái ngã phải trên sườn núi.
Nhìn qua xác thực không có hề có một chút sơ hở nào. Tình huống diễn ra rõ ràng là Hữu Cầm Huyền Nhã vung độc không đúng cách, bị thuốc mê của mình thả ra đánh ngất cả đồng bọn.
Nhưng lão đạo Thiên Tiên trên bầu trời thấy thế cũng chỉ cười lạnh…
Lão không hề hạ xuống đất!
Lão đạo xuất ra một khối đại ấn, một khối bảo châu. Trước hết tế bảo châu lên, để nó lơ lửng trên đỉnh đầu của mình, tạo thành một vòng lục quang bao phủ toàn thân.
Sau đó, lão điều khiển đại ấn tấn công xuống mấy người đang nằm la liệt trên đất xa xa.
Đại ấn đón gió phình to, trong nháy mắt liền đạt kích thước chừng mười trượng vuông, bảo quang lấp lóe xung quanh. Sức nặng của đại ấn cộng thêm cảnh giới tu vi Thiên Tiên gia trì trên đó, lão đạo kia dường như muốn một đòn đập nát cả sơn cốc!
Ở một nơi vừa hẻo lánh vừa chật hẹp, khóe miệng Lý Trường Thọ khẽ run rẩy mấy lần.
Lão đạo này rõ ràng là cảnh giới Thiên Tiên, phía dưới là năm người đã tự đánh thuốc mê nằm vật ra đó. Vậy mà lão già vẫn e ngại không hạ xuống dưới, mà lại dùng pháp bảo đả thương đối thủ từ xa.
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài.
Vậy mà lại gặp được đồng đạo…khục...gặp được đối thủ cẩn thận khó chơi như thế!
Thật may mắn, trước đó hắn đã tính toán tình huống này, chuẩn bị đầy đủ và chu đáo.
Nhìn đại ấn rơi rất nhanh mang theo tầng tầng khí lãng, nguyên khí bốc lên cuồn cuộn, uy thế rất hoành tráng nhưng lại có vẻ như chỉ là đòn tấn công thăm dò.
Lý Trường Thọ không chút hoang mang. Hắn kiểm tra Cảm Ứng Thạch một chút rồi lại nhìn lối vào địa huyệt sâu trong thung lũng, hắn mở tiên thức ra, bao phủ bên trong phương viên ba trăm dặm, dò xét xem có hiểm nguy tiềm ẩn nào hay không.
Trên mặt đất, đạo nhân giấy chữ "Nhân Tam" vẫn nằm không nhúc nhích. Nhưng trong ống tay áo của hắn, bảo nang luyện chế bằng da linh thú lặng lẽ mở ra. Mấy con ếch ngọc nhảy ra ngoài, tò mò dò xét hoàn cảnh xung quanh, sau đó không có việc gì nên yên lặng đợi ở một bên.
Ngay vào lúc này, một lão đạo thân hình khô gầy xông ra từ một cánh đồng cỏ cách đó không xa. Lão không nói một lời, lấy trong ngực ra một chiếc "bàn cờ" vuông vức. Sau đó cũng ném "bàn cờ" lên không trung.
Chỉ thấy bảy mươi hai quân cờ bay vụt ra giống như một bộ "trận cơ loại nhỏ".
Trong lúc trận cơ đang gắn kết với nhau, linh lực trong đó du tẩu tạo thành một bức tường ánh sáng.
Đúng lúc đại ấn cũng rơi xuống!
Nhưng tường ánh sáng chỉ lay động đôi chút, không chỉ vững vàng ngăn bảo ấn lại mà còn đánh nó bay ra hướng khác.
Chiếc bàn cờ này không phải là trận bàn cũng không phải pháp khí. Đây là Lý Trường Thọ dựa theo kết cấu của Hoán Thiên Bảo Ô, tiến hành xây dựng lại, thu hẹp và kiên cố hơn…một chút xíu!
Nhưng trận pháp khi thu nhỏ lại thì nhược điểm của nó chính là linh lực bản thân trận cơ không đủ. Trận pháp này mặc dù ngăn trở bảo ấn được một lần, nhưng dần dần suy yếu, tự động tiêu tán. Khi linh lực của trận cơ cũng tiêu hao hết thì tự động biến trở lại thành bàn cờ.
Đây giống như trận pháp phòng hộ dùng một lần!
Xét tổng thể thì, hiệu quả của trận pháp cỡ nhỏ này rất tốt. Mặc dù còn kém xa so với pháp bảo phòng ngự, nhưng cũng giúp tranh thủ đủ thời gian để bản thân chuẩn bị...
Ngay trong chớp mắt khi "Bàn cờ tiểu trận" triển khai, trên mặt đất nhô lên mấy bàn tay, túm lấy đầu hai vị trưởng lão, Linh Nga và Hữu Cầm Huyền Nhã đang hôn mê rồi lôi tuột xuống đất.
Bình thường Lý Trường Thọ và hai vị trưởng lão ngoại vụ Bách Phàm Điện xem như quen biết, nhưng khi vội vàng đào thoát cũng không thể không nắm tóc họ.
Không có cách nào khác, phần lớn Luyện Khí Sĩ đều tóc dài phiêu dật, mà vị trí này...tóm lấy kéo đi là thuận tay nhất.
Duy chỉ có người giấy "Nhân Tam" là còn ở lại trên mặt đất.
Còn lão đạo nhân đã cứu mạng bọn họ là ai...
Đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ cũng không chỉ có ba loại. Người giấy tổng cộng chia làm năm loại được đánh dấu theo năm chữ là: Thiên, Địa, Nhân, Thần, Quỷ.
Phía sau năm chữ kia chính là số thứ tự Nhất, Nhị, Tam…
Đạo nhân giấy chữ "Thần" chính là một trong những át chủ bài của Lý Trường Thọ, chuyên dụng cho chiến đấu cấp cao và bảo vệ hai bên trái phải bản thể của hắn. Người giấy chữ "Thần" có phẩm chất giống người giấy chữ "Thiên", đồng thời còn mang theo rất nhiều át chủ bài khác.
Lão đạo đột nhiên hiện thân kia chính là người giấy chữ "Thần Nhất".
Hắn mô phỏng ra khí tức của cảnh giới Chân Tiên hậu kỳ. Tiên lực toàn thân bành trướng, giằng co từ xa với lão đạo Thiên Tiên phía bên trên.
Trên không trung, hai mắt lão đạo Thiên Tiên tập trung lại. Tay lão nâng đại ấn, đỉnh đầu là bảo châu màu xanh, tay áo phồng lên hùng hổ bay nhào về phía mặt đất.
Đạo nhân giấy "Thần Nhất" nắm chặt một cây phất trần, trên từng sợi tơ bạc được bôi độc phấn Thiên Tiên. Hắn khẽ quát một tiếng, thân hình phóng lên tận trời, miệng lầm bầm đọc pháp quyết, lòng bàn tay trái nổi lên lôi đình màu xanh thẳm.
Một bay lên một lao xuống, hai lão đạo này cách nhau mấy trăm trượng đã tế pháp bảo tấn công lẫn nhau!
Phía trên, trong đôi mắt lão đạo Thiên Tiên lấp lóe huyết quang. Tay trái lão tế bảo ấn nện xuống vùn vụt, tay phải cầm một thanh trường kiếm màu tím, chém ra đạo đạo thần quang.
Phía dưới, tiên lực bao khỏa toàn thân lão đạo "Thần Nhất", thân pháp quỷ mị lại khó bắt giữ. Lòng bàn tay hắn nở rộ thần lôi, dùng chính là "La Thiên Dương Lôi Quyết"!
Trên không trung ngay lập tức xuất hiện một trận đại chiến, thần lôi kích xạ, bảo vật bay loạn, kiếm đãng phất trần, bảo quang lấp lóe!
Lão đạo cảnh giới Thiên Tiên rất nhanh đã phát hiện ra đối thủ đột nhiên xuất hiện này, dù khí tức thể hiện ra là cảnh giới Chân Tiên nhưng uy lực pháp thuật, phẩm chất tiên lực của đối phương dường như còn mạnh hơn một chút so với chính mình...
Một chiêu lại một chiêu, lão đạo Thiên Tiên cũng không có cách nào kiềm hãm lão đạo Chân Tiên.
Lợi dụng thời cơ, phất trần của lão đạo "Thần Nhất" bắn ra mấy sợi tơ bạc trông như ngân châm, âm thầm đâm vào cổ lão đạo Thiên Tiên.
Bảo châu trên đỉnh đầu lão đạo Thiên Tiên khẽ run lên, từng sợi lục quang rải xuống, trực tiếp hòa tan ngân châm.
Đó là...
Trong bóng tối, lông mày Lý Trường Thọ nhíu lại. Bản thân hắn cảm ứng được chút khí tức quen thuộc.
Bảo châu màu xanh lục này là...
Là Tị Độc Bảo Châu, dùng Xích Dương Độc Long do Long Châu luyện chế thành!
Đồ tốt....
Đối phương có bảo vật này, nếu mình dùng độc hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng Lý Trường Thọ không hề có một chút hoang mang nào, tâm thần rơi vào trên người đạo nhân giấy "Thần Nhất". Hắn nhanh chóng tính toán mức độ tiêu hao tiên lực trên đạo nhân giấy này.
Phất trần trong tay đạo nhân giấy giống như bút lông, viết trên không trung từng chữ lớn tỏa ra đạo đạo kim quang.
Thần thông: Tả Kinh Thành Pháp.
Trong lúc nhất thời, mấy chục chữ lớn lấp lánh ánh vàng bay loạn xạ.
Lão đạo Thiên Tiên kia bỗng cảm thấy áp lực đè nặng. Lão bị từng chữ lớn đánh đến, khiến tiên lực trên người khuấy động một trận.
Chỉ mới đấu một trận, lão đạo Thiên Tiên đã bị vài vết thương nhẹ...
Đạo nhân giấy "Thần Nhất" chỉ hao tổn có hai thành tiên lực, nhưng lại cố ý để lộ sơ hở. Trong chớp mắt hắn bị bảo ấn quẹt vào, khiến cho toàn thân tiên quang loạn chiến, thân hình rơi vào trong rừng.
Đạo nhân giấy có tiên lực bảo vệ, ở một trình độ nhất định có thể đền bù phòng ngự yếu ớt của bản thân, chỉ có điều tiêu hao tiên lực càng nhiều mà thôi.
Trên không trung, huyết muỗi khôi lỗi cảnh giới Thiên Tiên cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Đấu pháp chủ yếu ở Hồng Hoang là "Thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn". Lão đạo cảnh giới Thiên Tiên nhanh chóng đuổi theo đạo nhân giấy.
Mặc dù Lý Trường Thọ cũng muốn thử xem, bằng vào thần thông của mình, một người giấy chữ "Thần" mang theo nhiều át chủ bài, có thể chiến đấu trực diện với Luyện Khí Sĩ cảnh giới Thiên Tiên trung kì hay không.
Nhưng đấu pháp không phải trò đùa, lúc nào nên chém thì chém, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Trong rừng, ba tờ người giấy đã ẩn thân sẵn sau mấy gốc đại thụ chậm rãi mở mắt. Bảo nang bên trong ống tay áo của từng tờ người giấy này, trận bàn cỡ nhỏ đã được tiên lực kích hoạt…