Chương 116: Phong vân hội! Vì Ngạo Thiên, ta tranh giành tình nhân (1)
"Vân Trung Hạc, ngươi đoán báo cáo ngày mai của Ninh Thanh sẽ thế nào?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Chủ quân đoán trước xem."
Tỉnh Trung Nguyệt nghĩ một hồi nói: "Ngươi từ bỏ Ninh Thanh, cho nên nàng hận ngươi. Thu Thủy thành và Tẩy Ngọc thành hãm hại nàng, nàng cũng thống hận Tẩy Ngọc thành. Cho nên nàng sẽ đổ tội danh chiến tranh lên đầu Thu Thủy thành, nhưng lại định cho ta một tội danh lớn hơn, tỉ như đồ sát dân chúng vô tội Thu Thủy thành. Sau đó đề nghị liên minh chư hầu đồng thời chế tài Thu Thủy thành và Liệt Phong thành."
Vân Trung Hạc suy nghĩ kỹ một hồi, lắc đầu nói: "Ta cảm thấy không phải."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nói một chút."
Vân Trung Hạc nói: "Ta cảm thấy nàng sẽ được ăn cả ngã về không, đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu Thu Thủy thành, xin liên minh chư hầu chế tài Thu Thủy thành."
"Vì sao?" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Cái này không hợp lý."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi biết một nữ nhân kiêu ngạo mỹ lệ bị ném bỏ, sẽ phản ứng gì không?"
"Trả thù." Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Vân Trung Hạc nói: "Đúng, trả thù! Nhưng so với trả thù thì suy nghĩ càng thêm mãnh liệt, chính là làm cho đối phương hối hận."
"Như thế nào?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Thí dụ, tình đầu của ta ghét bỏ ta vô dụng, cho nên từ bỏ ta, gả cho người khác. Ta muốn nhất chính là làm cho mình trở nên càng thêm ưu tú, sẽ có một ngày xuất hiện ở trước mặt nàng, so với trượng phu nàng càng ưu tú gấp trăm lần. Mà trùng hợp nàng lại lâm vào trong vũng bùn, ta nhẹ nhàng khoát tay, liền cứu vớt vận mệnh của nàng, lúc này mới là thoải mái nhất. Trả thù chỉ là một loại tình cảm phi thường cấp thấp, bình thường người kiêu ngạo đều khinh thường chuyện đó."
"Nói tiếp." Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Vân Trung Hạc nói: "Nàng để cho ta lựa chọn giữa nàng và ngươi. Ta biểu hiện phi thường rõ ràng, tình nguyện làm ưng khuyển cho ngươi, cũng không nguyện ý song túc song phi cùng nàng. Điều này khiến nàng phi thường phẫn nộ, không cam lòng, sỉ nhục, cho nên nàng sẽ trăm phương ngàn kế ở trước mặt ta biểu hiện ra nàng càng thêm ưu tú hơn so với ngươi, để cho ta có một ngày hối hận không kịp, cảm giác mắt mình bị mù, mới lựa chọn ngươi mà vứt bỏ nàng."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta giống như có chút hiểu."
Vân Trung Hạc nói: "Nàng biểu hiện ưu tú hơn ngươi như thế nào đây? Vô cùng đơn giản, cứu vãn ngươi trong nước lửa, như vậy mới lộ ra vẻ khoan dung, mới lộ ra vẻ kiêu ngạo mà cao cao tại thượng. Giống như trượng phu mối tình đầu gặp phiền phức ngập trời, ta nhẹ nhàng khoát tay, liền cứu vãn vận mệnh của hắn. Như vậy mối tình đầu của ta sẽ tiếp tục sùng bái ta, đồng thời hối tiếc không kịp lựa chọn ban đầu."
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn mà than thở, Vân Trung Hạc trước mắt này không hổ là tổ tông lừa tiền lừa sắc.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vậy ngươi sẽ làm như vậy sao? Nếu như mối tình đầu ngươi từ bỏ ngươi, gả cho nam nhân khác. Chờ ngươi sau khi cường đại, mà trượng phu nàng gặp phải phiền phức, ngươi sẽ như Thiên Thần hạ phàm cứu vớt vận mệnh trượng phu nàng, để nàng một lần nữa ngưỡng mộ ngươi sao?"
"Sẽ như vậy." Vân Trung Hạc nói: "Ta sẽ cứu vãn vận mệnh trượng phu nàng, để nàng sùng bái ta, một lần nữa đầu nhập vào ngực của ta. Để cho trượng phu nàng đội nón xanh, sau đó ta sẽ đẩy trượng phu nàng một lần nữa vào Địa Ngục, để nàng tiếp tục ở trong địa ngục trầm luân, ngày ngày khóc nỉ non. Ta cam đoan sẽ không liếc nhìn nàng một cái, nhưng lại để nàng sống trong thống khổ."
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn Vân Trung Hạc thật lâu nói: "Mặc dù ta ngốc nghếch đối với tình yêu nam nữ, nhưng ta cảm giác ngươi đang ám chỉ ta cái gì."
Ngươi đoán không sai.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta cảm thấy Tẩy Ngọc thành sẽ không dễ từ bỏ ý đồ như thế, bọn hắn sẽ uy hiếp Ninh Thanh."
Vân Trung Hạc nói: "Nhất định sẽ, nhưng đối với Ninh Thanh lúc này chỉ vô hiệu, sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nếu như Tẩy Ngọc thành Mạc thị gia tộc nắm giữ nhược điểm trí mạng Ninh Thanh?"
"Nhược điểm trí mạng?" Vân Trung Hạc nhắm mắt lại trầm mặc thật lâu, sau đó mở hai mắt ra nói: "Như thế cũng vô sự."
. . .
Cách hừng đông chỉ còn hai canh giờ.
Một bóng đen chạy vội vào trong tòa thành.
"Ta muốn gặp Ninh Thanh đại nhân." Người tới xốc áo choàng lên, lộ ra gương mặt.
Đây là một nam tử trung niên, người này là Tẩy Ngọc thành chủ bộ Ngôn Nhược Sơn.
"Thật có lỗi, Ninh Thanh đại nhân đã ngủ." Một nữ võ sĩ ngăn trở Ngôn Nhược Sơn.
Ngôn Nhược Sơn lạnh giọng nói: "Nhờ ngươi đi bẩm báo, ta nhất định phải gặp nàng. Nếu nàng không đồng ý, cả đời sẽ hối hận."
Nữ võ sĩ nói: "Thật có lỗi, Ninh Thanh đại nhân đã nói, dù trời có sập xuống, cũng sẽ không gặp bất luận kẻ nào."
Ngôn Nhược Sơn nói: "Là liên quan tới cái chết trượng phu thứ nhất của nàng."
Nữ võ sĩ nghe vậy, không còn dám kéo dài, lập tức đi vào bẩm báo.
Một lát sau, Ngôn Nhược Sơn vào trong thư phòng gặp được quả phụ Ninh Thanh, ánh mắt gã hơi nhíu một cái.
Quả phụ Ninh Thanh này rất quái dị, trước nay chưa từng khóc, nhưng giờ hai con ngươi đỏ bừng, hiển nhiên khóc đã lâu.
Cục diện phát sinh xấu nhất rồi.
Quả phụ danh xưng Thánh Nữ này quả nhiên bị nam nhân khác cầm xuống, nhìn mặt nàng như hoa đào, hiển nhiên đã làm chuyện đó. Nhưng nhìn ánh mắt nàng bi phẫn, hai con ngươi đỏ bừng, hẳn là bị từ bỏ?
Đây là Vân Ngạo Thiên Liệt Phong thành kia làm?
Bản lãnh này cũng quá mạnh đi.
"Ninh Thanh đại nhân, báo cáo ngày mai người đã viết xong chưa?" Tẩy Ngọc thành chủ bộ Ngôn Nhược Sơn hỏi.
"Rồi." Ninh Thanh lãnh đạm nói.
Ngôn Nhược Sơn nói: "Ta có thể biết, nội dung trong này không?"
Ninh Thanh nói: "Không thể."
Ngôn Nhược Sơn nói: "Tốt, ta mặc kệ bên trong là nội dung gì. Thu Thủy thành hãm hại ngươi, nhưng ngươi phải triệt để quên sạch chuyện này. Trong phần báo cáo này, nhất định phải viết Liệt Phong thành Tỉnh thị gia tộc tội ác cùng cực, nhất là chuyện đồ sát dân chúng Thu Thủy thành, phải ghi lại việc quan trọng đó, tóm lại nhất định phải chế tài Liệt Phong cốc."
Ninh Thanh lạnh giọng nói: "Ta nên làm thế nào, còn chưa tới phiên ngươi đến dạy ta."
Ánh mắt Ngôn Nhược Sơn trở nên băng lãnh, chậm rãi nói: "Ninh Thanh tiểu thư, trượng phu đời thứ nhất Vân Vạn Lý của ngươi thật là bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử sao? Chẳng lẽ không phải ngươi mưu sát sao?"
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ Ninh Thanh bỗng nhiên biến đổi.
Nói xong Ngôn Nhược Sơn đưa tới một trang giấy, nói: "Ninh Thanh đại nhân, xin mời xem cho rõ, chuyện ghi chép phía trên có phải nhìn rất quen mắt hay không? Giọt Mê Ly Tuý kia ngươi còn nhớ rõ không? Mùi thơm quấn à! Nếu như chúng ta công khai bí sự này, tội Ninh Thanh Thánh Nữ giết phu, có phải sẽ thân bại danh liệt không? Thậm chí là chết không có chỗ chôn đấy!"
Lập tức, khuôn mặt Ninh Thanh triệt để mất đi huyết sắc, vẻ mê người cũng đã biến mất, triệt để trắng bệch.