Chương 117: Phong vân hội! Vì Ngạo Thiên, ta tranh giành tình nhân (2)
"Biết nhược điểm này, vì sao các ngươi không lấy ra sớm?" Ninh Thanh run rẩy hỏi.
"Bởi vì chúng ta cũng không muốn vạch mặt." Ngôn Nhược Sơn nói: "Nhưng ai ngờ, cục diện lại phát sinh biến hóa như vậy?"
Sau đó, vị Tẩy Ngọc thành chủ bộ Ngôn Nhược Sơn đứng lên nói: "Ngày mai nên làm thế nào, tin tưởng không cần ta dạy cho ngươi chứ? Nếu không muốn thân bại danh liệt, trong báo cáo phải viết cho Liệt Phong thành chết đi."
Sau đó, Ngôn Nhược Sơn đứng dậy rời đi.
Lưu lại Ninh Thanh một mình run rẩy xé tan mảnh giấy trong tay thành từng mảnh.
. . .
Ngày kế tiếp!
Vân Trung Hạc lại một lần nữa biến thành Vân Ngạo Thiên, bộ dáng trung niên hèn mọn ăn mày kia, đi theo Tỉnh Trung Nguyệt lại một lần nữa tiến về pháo đài sơn cốc.
Tỉnh Trung Nguyệt xem như khoan thai đi chậm, lúc nàng mang theo Vân Ngạo Thiên trình diện, trong đại sảnh đã ngồi mấy chục người.
Trong nháy mắt nàng tiến đến, toàn bộ đại sảnh bỗng nhiên an tĩnh.
Ánh mắt mọi người chỉnh tề trông lại nàng, có si mê, có mê ly, còn có trong cừu hận mang theo ái mộ.
Chân chính diễm ép toàn trường.
Tỉnh Trung Nguyệt thuộc về loại nữ nhân kia, ngươi lần đầu nhìn, phát hiện mỹ lệ tới cực điểm.
Nhưng càng xem, vậy mà càng mỹ lệ hơn, nàng mỹ lệ phảng phất lấy không hết, dùng mãi không cạn.
Dưới gương mặt đẹp đẽ tuyệt luân, thân thể mềm mại yểu điệu này, vậy mà cất giấu lực lượng võ đạo cường đại, còn có tâm tính hung ác sát lục.
Chính loại tương phản này, làm nàng tràn đầy mị lực không gì sánh nổi.
Thiếu chủ Thu Thủy thành hận nàng thấu xương, nhưng lại mê luyến không gì sánh được.
Tỉnh Trung Nguyệt mặc cẩm phục hoa lệ, làm khuôn mặt tôn lên vẻ kiều diễm tuyệt luân.
Rõ ràng là phong cách ăn mặc nam trang trung tính, lại có vẻ nữ nhân vũ mị.
Toàn trường mười mấy nam nhân, đa phần đều là địch nhân của nàng, cùng lúc đó đa phần nam nhân đều mê luyến nàng.
Thật sự là quá phức tạp đi.
Tỉnh Trung Nguyệt đi vào bên trái trước mặt lão giả thượng thủ kia, khom mình hành lễ nói: "Bái kiến Chúc lão sư."
"Nguyệt nhi tới à." Lão giả kia hơi đưa tay.
Lão giả này tên là Chúc Thiên Phóng, là viện trưởng Đại Tây thư viện, mà cơ hồ toàn bộ con cái chư hầu Vô Chủ chi địa đều đã học qua ở đó.
Lão còn có một thân phận khác, đó chính là quân sư liên minh chư hầu, là cấp trên Ninh Thanh.
Địa vị lão tại Vô Chủ chi địa chân chính đức cao vọng trọng, cấp nhân vật đại lão.
Tỉnh Trung Nguyệt cũng không nhiều lễ, đi thẳng trở lại vị trí của mình, ngồi xuống.
Lập tức rất nhiều nam nhân ở đây hô hấp gấp lên, bởi vì lúc nàng ngồi quỳ chân xuống, đường cong thật sự quá mê người.
Mà Vân Ngạo Thiên làm tùy tùng không có chỗ ngồi, đứng thẳng ở sau lưng nàng.
Lúc này, tất cả mọi người chung quanh mới chú ý tới Vân Ngạo Thiên sau lưng nàng.
Có ít người còn không biết thân phận của hắn, không khỏi kinh ngạc, Tỉnh Trung Nguyệt mang một tên trung niên hèn mọn ăn mày tới đây làm gì?
Cơ hồ tất cả mọi người tới đông đủ, bao gồm thiếu chủ Thu Thủy thành, Khâu Nhất Minh. Gã ngồi đối diện Tỉnh Trung Nguyệt, vị trí thứ hai bên trái đại sảnh.
Còn thiếu một người chưa đến, vị trí người này đối diện viện trưởng Chúc Thiên Phóng.
Y là ai? Hẳn là người Tẩy Ngọc thành?
Nhưng y lại có cái tư cách gì ngồi phía trên Tỉnh Trung Nguyệt?
"Chư vị, thật có lỗi, đến chậm, đến chậm." Một lát sau, ngoài đại sảnh truyền đến một tiếng cười cởi mở.
Không thấy người, trước nghe âm thanh.
Sau đó một thanh niên công tử đi vào bên trong đại sảnh.
"Mạc Thu, bái kiến lão sư." Công tử trẻ tuổi kia sau khi đi vào, khom người thi lễ một cái với viện trưởng Chúc Thiên Phóng.
Tiếp theo, y lại thi lễ một cái với Tỉnh Trung Nguyệt.
"Bái kiến Tỉnh Hầu."
Y không xưng là Tỉnh thành chủ, mà xưng là Tỉnh Hầu.
Người này chính là thiếu chủ Tẩy Ngọc thành, Mạc Thu?
Dáng dấp cũng không quá phi thường tuấn mỹ, ăn mặc cũng không hoa lệ, lộ ra phi thường thoải mái, tràn đầy loại mị lực khác.
Hoặc nói, người này vô cùng vô cùng có mị lực.
Buông thả mà không mất ưu nhã.
Phía sau y còn đi theo một nam tử trung niên, chính là Tẩy Ngọc thành chủ bộ Ngôn Nhược Sơn.
Mạc Thu nhìn thấy vị trí của mình, lập tức kinh ngạc nói: "Ta có tài đức gì, có thể ngồi ở vị trí này?"
Đại Tây thư viện viện trưởng Chúc Thiên Phóng nói: "Chúng ta hôm nay là người chứng kiến, lại là người điều tiết, ngồi ở vị trí này không sao."
"Không được, không được!" Mạc Thu nói: "Học sinh sao dám ngồi đối diện lão sư, sao dám ngồi trên Tỉnh Hầu?"
Sau đó y dời đệm của mình, đi đến vị trí cuối đại sảnh ngồi xuống, đồng thời cười nói: "Hay là nơi này đi, nơi này dễ chịu hơn."
Đây là cao thủ.
Mà người này trong thời gian rất lâu là tử địch Liệt Phong cốc, câu dẫn đám người phản loạn bên cạnh Ninh Thanh, có phải chính là người này không?
"Đại gia hỏa đã tới đủ chưa?" Chúc Thiên Phóng viện trưởng nói.
"Viện trưởng, tổng cộng 27 người đều tới đủ." Một tên thư biện bẩm báo.
Chúc Thiên Phóng nói: "Tốt, bắt đầu đi."
"Ầm ầm ầm . . ." Lập tức toàn bộ cửa đại sảnh triệt để đóng lại.
Xem ra hôm nay không có kết quả thì sẽ không mở cửa.
"Đi gọi Ninh Thanh đặc sứ ra đi." Chúc Thiên Phóng nói: "Gọi toàn bộ quan viên đoàn điều tra tới luôn."
"Vâng!"
Tên nữ thư biện này bước nhỏ chạy mau, đi gọi Ninh Thanh, còn có mười chín tên quan viên đoàn điều tra.
Một lát sau.
Một tên thư biện nói: "Đoàn điều tra đặc sứ Ninh Thanh đến."
Ánh mắt mọi người nhìn lại cửa vào phía hậu đường.
Quả phụ Ninh Thanh tới.
Tất cả ánh mắt mọi người lại một lần nữa sáng lên.
Trước đó Ninh Thanh, không xinh đẹp như vậy á.
Lúc này Ninh Thanh thật sự lộ ra diễm quang tứ xạ.
Ninh Thanh trước đó, vĩnh viễn là một thân tuyết trắng, ngày hôm nay Ninh Thanh lại mặc một thân màu tím.
Hơn nữa còn trang điểm, toàn thân cao thấp, đều cực kỳ đẹp đẽ, vài chục năm không mang bất luận châu báu đồ trang sức gì, lúc này lại đeo khuyên tai, đeo trâm cài tóc.
Nhìn quen Ninh thanh một thân trắng thuần, lúc này thấy nàng ăn mặc diễm lệ như vậy, thật sự là đoạt tâm phách người à.
Mà hai tròng mắt của nàng còn mang theo một tia điên cuồng quyết tuyệt.
Bất quá là vì sao? Nàng phảng phất muốn ganh đua sắc đẹp cùng người.
Bởi vì nàng diễm lệ, khiến cho mười tám tên quan viên đoàn điều tra phía sau nàng hoàn toàn ảm đạm thất sắc.
Nàng đây là muốn phân cao thấp với Tỉnh Trung Nguyệt? Hoặc là tranh giành tình nhân?