Thật sự là kỳ quái, y rõ ràng đi cách Vân Trung Hạc không xa, nhưng lại hoàn toàn nhìn không thấy y tồn tại, bởi vì y hoàn toàn dung nhập vào trong đám người trên đường.
Y có trăm ngàn khuôn mặt, dịch dung thuật khá cao minh.
Vân Trung Hạc cảm thán, nếu trước đó hắn có bản lãnh này thì tốt.
Như thế có thể đổi một khuôn mặt sau khi đã ngủ chung với nữ nhân khác, bởi vì nữ nhân bị hắn gây họa đều sẽ trở mặt thành thù. Một khi hắn xuất hiện, hoặc là bức hôn, hoặc là muốn chém chết hắn, hoặc là muốn đồng quy vu tận với hắn.
Từ An Đình khách sạn đi đến hiệu sách Đào Nhiên phi thường thẳng, tổng cộng 500 mét.
Đám người trên đường rộn rộn ràng ràng, nơi này là phố xá sầm uất.
"Đại gia, tới chơi đi."
"Lão râu xám trắng kia, lão đại gia lấy ga giường mặc lên người, tới chơi đi? 50 tuổi trở lên bớt 20%."
Vân Trung Hạc ngẩng đầu nhìn lại, nói: "Tiểu thư, ngươi đang kêu ta sao?"
"Đúng đó, tới chơi, gan lớn một chút nha."
Vân Trung Hạc nói: "Lần sau, lần sau."
Sau đó, hắn nhìn Hứa An Đình" bên cạnh nói: "Thật là quá nhiệt tình, thật là khiến người ta xem như ở nhà."
Mặt Hứa An Đình" không cảm xúc, nắm đấm nắm chặt một chút.
Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian tiếp tục đi tới.
Khoảng cách 500 mét, chen vai thích cánh, Vân Trung Hạc lề mà lề mề, nhìn xem nơi này nơi đó một cái, hoàn toàn không quan tâm.
Đi ròng rã hơn nửa giờ mới tới hiệu sách Đào Nhiên.
"Là giá sách nào, một nhóm nào, bản nào?" Vân Trung Hạc thấp giọng hỏi.
Gương mặt Hứa An Đình" tiểu tỷ tỷ run rẩy, lúc này liên quan đến tính mệnh, không chỉ quan hệ đến tính mệnh Vân Trung Hạc hắn, còn có Phong Hành Diệt đại nhân, ngươi thậm chí ngay cả cầm quyển sách nào cũng quên, cuộc tỷ thí này ngươi chắc chắn thua rồi.
Quá không chuyên nghiệp.
Bất quá, nàng tuyệt đối sẽ không nhắc nhở.
Vân Trung Hạc suy nghĩ kỹ một hồi, sau đó từ giá sách thứ tư, hàng thứ ba, lấy xuống quyển sách thứ năm.
"Hồ Điệp Mộng, đây là sách nát gì vậy, hoàn toàn chưa thấy qua."
Xác thực chưa từng nghe qua quyển sách này, bởi vì đây đều là sách không ai thèm đọc nên mới đặt lên giá sách này, cực kì ít thấy, còn viết rất dở, rất ít người đọc qua.
Bất quá xác thực đủ dày, ròng rã hơn sáu trăm trang, tổng cộng có 200.000 chữ.
Vân Trung Hạc mua sách xong, rời tiệm sách Đào Nhiên, sau đó trở về An Đình khách sạn.
Từ đầu tới cuối, Vân Trung Hạc đều không nhìn thấy Phúc Xà, nhưng xác thực y một mực tồn tại, chỉ bất quá vẫn ẩn kín trong đám người, căn bản không biết ai mới là y.
. . .
Một khắc đồng hồ sau.
Về tới mật thất dưới đất An Đình khách sạn.
Vân Trung Hạc lại gặp Phúc Xà, y vẫn như cũ đứng giữa ánh sáng và bóng tối, chỉ có một hình bóng.
Sau đó bắt đầu tỷ thí, người nào thắng có thể lưu lại chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành.
Bất quá tỷ thí lần này đối với Vân Trung Hạc càng thêm trí mạng, bởi vì một khi hắn thua, sẽ bị bắt vào ngục giam bí mật Hắc Long Đài, tù chung thân.
Mà Phong Hành Diệt đại nhân, khả năng rất lớn là bị áp giải về kinh, gãy kích tại đế quốc Tây Nam.
Quan hệ không phải vận mệnh một người, mà là một đám người.
Hứa An Đình nói: "Tiếp theo, hai vị bắt đầu tỷ thí. Ta biết điều này rất không công bằng, Vân Trung Hạc tiên sinh tại mấy ngày trước đó, vẫn chỉ là một tiểu lưu manh lừa tiền lừa sắc mà thôi, mà Phúc Xà tiên sinh đã là mật thám tinh anh thân kinh bách chiến."
"Quá khen, quá khen." Vân Trung Hạc chắp tay.
Ta không có khích lệ ngươi.
Nhưng đây quả thật không phải một trận tỷ thí công bình, hoàn toàn là học sinh tiểu học và tiến sĩ quyết đấu.
Vân Trung Hạc không được huấn luyện một ngày, mà Phúc Xà là tinh anh chân chính ngàn dặm mới tìm được một.
"Cuộc tỷ thí này, người thắng, ta sẽ toàn diện phối hợp chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành. Vậy giờ chúng ta bắt đầu." Hứa An Đình nói.
"Được." Vân Trung Hạc nói.
"Ừm." Phúc Xà đáp.
Sau đó, gã cho nửa giờ, hai người đọc quyển sách này, dùng toàn lực đọc thuộc lòng quyển sách này.
Hứa An Đình nói: "Hai vị lật sách mình mua ra đi."
Vân Trung Hạc và Phúc Xà làm theo, lật ra sách của mình, nhanh chóng đọc.
"Các ngươi có hai phút." Hứa An Đình nói.
Vân Trung Hạc phát hiện, Phúc Xà đọc sách quá nhanh, hoàn toàn là đọc nhanh như gió.
Đây nhất định là một thiên tài, chân chính đã gặp qua là không quên được.
Vậy Vân Trung Hạc ta phải làm gì? Trong bệnh viện tâm thần X đã gặp qua thiên tài nào đã gặp là không quên không?
Có, số 23 Da Vinci.
Chính là người vẽ tranh nghịch thiên, còn dùng chính mình, nghiên cứu khởi nguyên sinh mệnh.
Gã có kỹ năng nghịch thiên vẽ tranh, có thể dùng con mắt thứ ba hoàn toàn vẽ ra. Đã gặp qua là không quên được, vẻn vẹn chỉ gã có kỹ năng này mà thôi.
Nhưng hiện tại phụ thân hắn chính là bệnh nhân tâm thần số 6, hắn biết Độc Tâm Thuật, nhưng chưa từng có kỹ năng mắt đọc không quên.
Số 23 Da Vinci, tranh thủ thời gian phụ thân, tranh thủ thời gian phụ thân.
Đúng lúc này, Hứa An Đình nói: "Hiện tại bắt đầu tỷ thí đề mục thứ nhất, các ngươi từ An Đình khách sạn đi đến hiệu sách Đào Nhiên, con đường tổng cộng 500 mét, gặp hết thảy bao nhiêu nữ nhân, mấy người mắt một mí, mấy người mắt hai mí."