Lưu ý: Các site khác vui lòng re-up sau 24 tiếng! Xin hãy tôn trọng người dịch! Chân thành cảm ơn!
---
"Số 8 Beethoven đâu rồi?" Vân Trung Hạc ngạc nhiên.
Trong đám bệnh nhân trước mắt không thấy bóng dáng Beethoven.
"Viện trưởng, ngài quên rồi sao? Tên kia vẫn luôn bị nhốt dưới hầm kia mà."
Vân Trung Hạc đáp: "Thật sao? Lần trước rõ ràng Beethoven có mặt ở đây mà."
"Chẳng qua ngài bị ảo giác đó thôi."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy các ngươi mau xuống hầm thả Beethoven ra."
"Chỉ mình viện trưởng mới có chìa khoá tầng hầm. Cho nên ngài phải tự mình xuống đó."
Vân Trung Hạc giật mình đánh thót.
Hắn đang ở trong mơ cơ mà. Cái bệnh viện tâm thần này cũng đâu phải là thật. Không lẽ còn có thể thăm dò cái gì sao?
Từ trước đến giờ hắn chưa từng thử khám phá nơi này. Mỗi lần đổi bệnh nhân giá thân đều có một cột sáng rọi tới. Vị trí của Vân Trung Hạc cũng chưa từng thay đổi. Trong cả quả trình, hắn cũng không muốn đứng lên đi lại.
Bởi lẽ Vân Trung Hạc cảm thấy đây chỉ là mơ mộng, có đi tới đi lui cũng chẳng để làm gì.
Số 24 hỏi: "Viện trưởng đại nhân, ngài nhất định không cần chúng ta hầu hạ trong tháng tới sao? Nửa năm vừa qua, ba người chúng ta chung đụng quả thực rất vui thú a."
Vân Trung Hạc đáp: "Ta cũng rất cao hứng, nhưng tạm thời không cần."
Lập tức, hai bóng đen tách khỏi thân thể Vân Trung Hạc, chính là số 23 Da Vinci và số 24 Âm Ma.
Hai người trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng dường như vẫn có chút lưu luyến không nỡ rời xa.
Vân Trung Hạc đột nhiên hỏi: "Da Vinci, chắc là phải một thời gian dài nữa chúng ta mới có dịp tái ngộ. Giờ ta muốn tranh thủ thỉnh giáo ngươi một chuyện, được không?"
Số 23 Da Vinci đáp gọn lỏn: "Mời!"
Vân Trung Hạc gật gù nói: "Chúng ta đã nghiên cứu tàng bảo đồ chết tiệt kia cả ngàn lần, nhưng vẫn chẳng thu được gì. Ngươi có cho rằng thứ ấy là đồ thật không? Thật sự ẩn giấu vị trí lăng mộ của Nộ Đế kia sao?"
Số 23 Da Vinci đáp: "Là thật!"
Vân Trung Hạc lại hỏi: "Vậy ngươi thấy ta nên xử lý tàng bảo đồ này thế nào?"
Số 23 Da Vinci đáp: "Huỷ đi! Đốt đi!"
A!!!
Đốt thật sao? Ngươi đang giận dỗi hay nghiêm túc vậy?
Nói vậy là bởi hắn nghĩ cái tên Da Vinci này đã vắt óc nghiên cứu bấy lâu mà không thu được chút gì, ắt đầy một bụng oán khí.
Mà thôi, tạm gác chuyện tàng bảo đồ qua một bên, hắn phải đi tìm Beethoven đã.
Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven chính là quân át chủ bài của cuộc chơi sắp tới, giúp hắn đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, đánh bại Mạc Thu.
Vân Trung Hạc chậm rãi bước khỏi vị trí của mình. Đây vốn là một phòng họp nhỏ ở bệnh viện tâm thần X. Trên vách tường trước mặt hắn hiện giờ là một cánh cửa.
Chẳng lẽ có thể đẩy cửa mà ra thật sao?
Hắn rón rén chạm vào cánh cửa trước mặt, rồi nhẹ nhàng đẩy một cái.
Mẹ nó! Vậy mà mở ra thật kìa...
Phía sau cánh cửa là một hành lang sâu hun hút, hai bên toàn là phòng bệnh.
Cuối dãy hành lang này chính là phòng sinh hoạt và phòng ăn.
Vân Trung Hạc bước dọc theo hành lang, bất chợt nghĩ đến một chuyện đáng sợ. Ở chỗ này chắc sẽ không gặp Lê thượng tá và trượng phu của nàng chứ? Nếu gặp nhau thật, rồi Lê thượng tá cứ thể bổ nhào lên người hắn, cưỡng bức hôn hít các kiểu thì sao? Đúng là khó xử a!
Đến cuối dãy, Vân Trung Hạc đẩy cửa, bước vào phòng ăn và sinh hoạt.
Bên trong trống huếch trống hoác, không một bóng người.
Chỗ này vốn có một bác gái làm bếp, và hai cô y tá. Cô ở phòng bên trái rất đáng yêu, nói năng rất động lòng người. Bờ môi chúm chím ngọt ngào hết sức. Vòng eo con kiến hấp dẫn chí mạng.
Đừng ai hỏi vì sao hắn biết a.
Vân Trung Hạc ta cũng là nạn nhân, bị người ép buộc mà thôi. Đẹp trai quá cũng khổ tâm lắm chứ bộ!
Sau đó, Vân Trung Hạc đi một vòng, xem xét toàn bộ bệnh viện tâm thần X.
Diện tích cái bệnh viện này cũng rất lớn. Toà cao ốc có tổng cộng mười chín tầng, mỗi tầng rộng hơn hai ngàn mét vuông với đủ loại thiết bị thí nghiệm, sổ sách.
Vân Trung Hạc tuy là viện trưởng nhưng chưa từng xem xét cẩn thận nơi này. Bởi vì hắn chỉ phụ trách chuyên khoa tâm thần, còn lại thuộc về các chuyên khoa khác.
Mội một phòng thí nghiệm, phòng tài liệu đều có cán bộ chuyên trách.
Lúc này, Vân Trung Hạc mới phát hiện hoá ra tòa nhà này lại có rất nhiều phòng thí nghiệm. Hơn nữa, toàn bộ đều là phòng thí nghiệm trọng điểm: vật lý; hóa học; sinh vật học... gì cũng có.
Thậm chí, còn có một số khu thí nghiệm mà Vân Trung Hạc cũng không hiểu bên trong đang nghiên cứu cái gì.
Bên trong những phòng thí nghiệm này chất chứa vô số dụng cụ và tài liệu. Tất cả đều hoàn chỉnh vô cùng.
Gặp quỷ rồi à? Bởi có rất nhiều nơi Vân Trung Hạc chưa từng đi vào, không có lấy một chút ký ức kia mà. Sao chúng có thể xuất hiện trong tiềm thức của hắn được?
Hơn nữa toàn bộ đồ vật ở đây đều giống như thật. Thậm chí, sờ vào cũng có cảm giác.
Điều này cực kỳ bất bình thường, trái ngược hoàn toàn với sự mơ hồ thường gặp trong mộng cảnh.
Vân Trung Hạc lại tùy ý cầm lấy một quyển sách rồi lật giở từng trang.
Hoàn toàn có thể xem rõ từng câu từng chữ.
Mẹ nó! Đáng sợ quá đi!
Sau đó, Vân Trung Hạc thử vận hành một số thiết bị, máy móc cỡ lớn và đều khởi động thành công.
Ối ông bà ông vải ơi!
Cái quỷ gì đây?
Tại sao lại có chuyện hoang đường như vậy?
Mà chuyện này có ý nghĩa gì chứ? Đây cũng chỉ là mơ thôi a.
Cái bệnh viện ma quỷ này đang giở trò gì vậy?
Vân Trung Hạc đi một mạch lên tầng cao nhất.
Lúc còn làm viện trưởng, Vân Trung Hạc vốn không thể dùng thang máy đi quá tầng thứ chín.
Tầng mười chín lại càng là cấm địa. Không chỉ chưa từng đề cập tới, mà dường như mọi người cũng không biết là tầng này có tồn tại.
Tầng này vậy mà lại rỗng tuếch, không có bất cứ đồ vật gì.
Ngoại trừ một chiếc Siêu máy tính.
Một chiếc Siêu máy tính thực thụ đang vận hành.
Cũng giống như những máy móc ở tầng dưới, Vân Trung Hạc có thể sử dụng, thao tác trên Siêu máy tính này.
Nhưng điều này cũng chẳng có mấy ý nghĩa, bởi vì hắn căn bản không cần dùng.
Cố gắng kiếm chế nỗi kinh hoàng trong lòng, Vân Trung Hạc lặng lẽ xuống lầu, hướng về tầng hầm.
Đây chính là nơi Beethoven bị cầm tù.
Vân Trung Hạc bất giác móc ra một chiếc chìa khoá.
A! Chìa khoá này rơi vào tay hắn từ khi nào vậy?
Cánh cửa bật mở, để lộ thân hình Beethoven đang bị khóa cứng vào một chiếc ghế điện. Cả hai tay hai chân tên này đều bị xiềng xích cố định.
Mắt, miệng đều bị bịt kín.
"Beethoven, viện trưởng đây. Ta sẽ mở khoá cho ngươi. Tuyệt đối không nên nổi giận a." Vân Trung Hạc nói: "Kể cũng lạ. Rõ ràng ngươi đã phối hợp cùng ta một lần, tại sao giờ lại bị xích ở đây?"
Beethoven không nói gì.
Trong cả quá trình, tên này không mảy may nhúc nhích.
"Ta sắp đấu võ với người khác. Ngươi có thể dùng âm nhạc giết người không?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Có thể!" Không thấy Beethoven mở miệng, mà chỉ thấy ngón tay y vung vẩy trong không khí.
Lợi hại vậy sao?
CHỉ búng ngón tay mà có thể phát ra thanh âm giống như tiếng người nói.
Vân Trung Hạc sợ ngẩn cả người.
Ta biết nhà ngươi ngưu bức, nhưng không ngờ rằng lại ngưu bức đến mức này?
Nói chuyện bằng cách búng ngón tay.
"Nhưng ta cần thu thập dữ liệu sinh học và giải phẫu đồ của đối tượng. Việc này cần số 23 và số 24 phối hợp." Beethoven tiếp tục búng ngón tay.
Vân Trung Hạc nói: "Đã thu thập đủ dữ liệu của người kia. Giải phẫu đồ cũng đã vẽ xong cả chục tấm."
Sau đó, Vân Trung Hạc cùng Beethoven trở lại phòng họp.
Rốt cuộc số 8 đã có mặt ở đây.
Vân Trung Hạc dõng dạc lên tiếng: "Ta muốn nhấn mạnh một chút: lần quyết đấu này cực kỳ trọng yếu. Chẳng những quan hệ đến thành bại, mà còn quyết định cả sinh tử tồn vong."
Thái độ của đám bệnh nhân không hề biến hóa chút nào. Dường như chuyện sống chết của ngài viện trưởng đây chẳng có tí nghĩa lý gì vậy.
Nhưng điều này cũng bình thường a. CHẳng phải bọn hắn đều tâm thần cả sao? Sống chết của bản thân họ còn chẳng quan tâm nữa là. Thậm chí còn có người dành phần lớn thời gian để tìm cách tự tử.
Vân Trung Hạc tiếp lời: "Cho nên ta rất rất cần số 8 Beethoven làm bạn với ta trong một tháng tới. Có thể cho ta chọn luôn y hay không?"
"Không thể!"
Kết quả này không ngoài dự liệu.
"Bắt đầu được chưa?"
Vân Trung Hạc đáp: "Bắt đầu đi!"
Cả gian phòng lập tức tối sầm. Sau đó, một cột sáng từ trên trần rọi xuống một gương mặt lạ lẫm nào đó.
Mẹ nó! Người này là ai? Vân Trung Hạc chưa từng chú ý tới bệnh nhân tâm thần ấy.
Cột sáng này biến ảo rất nhanh. Mỗi lần chớp động lại ngẫu nhiên chiếu lên mặt một bệnh nhân khác nhau.
Sau đó, cột sáng này quay cuồng mỗi lúc một nhanh, rọi xuống hết người này đến người kia.
"5! 4! 3! 2! 1!"
Kết thúc.
Trong nháy mắt, tất cả như đứng hình.
Lúc này, Vân Trung Hạc liền cuồng hỉ. Bởi lẽ, cột sáng kia vừa vặn dừng lại trên người Beethoven.
Nhưng chỉ một tích tắc sau, hắn đã như phát điên.
Bởi vì cái cột sáng rắm chó này vừa dịch sang bên cạnh một chút, chiếu lên mặt một bệnh nhân khác.
Chính là số 9 ngồi cạnh số 8 Beethoven, Lượng Tử.
Tại sao lại là ngươi?
Ta vừa rồi còn là số 8 Beethoven mà?
Số 9 Lượng Tử cũng dùng hai tay bưng mặt. Vì sao chọn ta? Ta không muốn ra ngoài, không muốn rời xa nơi này chút nào.
Tuy đa phần bệnh nhân ở đây chỉ muốn theo Vân Trung Hạc ra ngoài xông pha, bay nhảy.
Nhưng cũng có vài người chỉ muốn ru rú một chỗ, không muốn ra viện.
Lượng Tử chính là một người như vậy. Người này chỉ muốn không ngừng mô phỏng nhân sinh, không ngừng tính toán trong đầu, nên không muốn bị quấy rầy.