Chương 210: Quyết đấu kết thúc! Vân Trung Hạc miểu sát Mạc Thu! (1)
Lưu ý: Các site khác vui lòng re-up sau 24 tiếng! Xin hãy tôn trọng người dịch! Chân thành cảm ơn!
---
Thời tiết hôm nay dường như cũng ủng hộ màn kịch sắp tới. Mấy hôm trước vẫn là trời quang mây tạnh, tinh không vạn lý, vậy mà nay mới sáng ngày ra đã âm trầm, ngột ngạt. Ngước nhìn lên chỉ thấy toàn mây đen.
Nhưng vậy cũng tốt. Ít nhất cũng đỡ nóng được một chút.
Thời tiết tháng sáu ở Vô Chủ chi địa này đúng là nóng quá sức tưởng tượng, cứ như một cái lò thiêu khổng lồ vậy.
Nhất là lúc giữa trưa. Cảm tưởng nắng như muốn lột da người.
Đám tai to mặt lớn cũng nghi ngờ rằng sở dĩ hai đại đế quốc đã tập kết xong trăm vạn đại quân nhưng vẫn chưa khai chiến cũng bởi vì thời tiết quá nóng, tốt nhất nên đợi đến khi trời trở lạnh hãy bắt đầu.
Gần đây, Vô Chủ chi địa quả thực đã phát sinh rất nhiều đại sự.
Lần này cũng không ngoại lệ. Rất đông người hiếu kỳ đã mò đến xem náo nhiệt.
Trận đấu võ hôm nay đúng là đỉnh điểm cao trào. Quá sức hoang đường! Cách biệt quá xa!
Chứng kiến một người bị giết chết, chứng kiến một gia tộc diệt vong quả là chuyện có ý nghĩa.
Đương nhiên, mọi người đều đã biết kết quả của cuộc đấu này.
Nhưng nội tâm con người vốn rất khó lường. Tuy bản thân đã sớm biết kết quả, nhưng vẫn cứ tò mò không chịu được.
Từ sáng sớm, binh lính hai nhà Mạc thị và Tỉnh thị, còn cả lực lượng duy trì trật tự của Chư Hầu liên minh đã tề tựu đông đủ.
Hơn năm ngàn người.
Người đến xem náo nhiệt cũng bắt đầu kéo đến sau đó không lâu.
Có điều cá đám hóng hớt này đều là tiểu miêu tiểu cẩu, không đáng nhắc tới.
Giữa trưa, sau giờ dùng cơm, đám chư hầu tai to mặt lớn mới xuất hiện đầy đủ. Tổng cộng ba mươi mấy vị đại lão, kèm theo là bầu đoàn thê tử hai mươi mấy người nữa.
Tỉnh Trung Nguyệt và Mạc Dã thành chủ xuất hiện cuối cùng.
Thế nhưng vị trí tôn quý nhất trên khán đài vẫn trống không.
Vân Trung Hạc hơi ngạc nhiên một chút. Chẳng lẽ lão già Đạm Đài Diệt Minh kia không đến? Lẽ nào Đạm Đài Phù Bình sẽ ra mặt thay cha.
Vài phút sau.
Một gã công tử mặc cẩm bào, xung quanh có binh lính của Đạm Đài gia tộc hộ vệ dưới chậm rãi bước tới khu vực trung tâm.
Toàn trường mấy ngàn người lập tức bật đậy, chỉnh chỉnh tề tề đứng lên nghênh đón.
Chúng tinh phủng nguyệt. Bách điểu triều hoàng.
Thậm chí, bầu trời đang đầy mây đen vậy mà cũng nứt ra một cái khe để ánh mặt trời lọt xuống, phủ lên mặt nam tử này.
Người hắn như phát tán kim quang vậy, càng thêm tuấn mỹ vô địch, quý khí vô song.
Vân Trung Hạc lúc này đang nghiến răng nghiến lợi, rủa thầm: "Phàm là kẻ đẹp trai hơn ta ắt phải chết!".
Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận gã công tử kia đẹp trai hơn mình.
Nhưng không thể phủ nhận, nam tử mặc cẩm bào này cực kỳ anh tuấn, khí chất vừa tôn quý lại lãnh khốc.
Vừa nhìn đã biết là Thiên chi kiêu tử.
Khí chất ấy, ánh mắt ấy, đúng là kẻ sinh ra để bễ nghễ thiên hạ.
Quá quắt rồi đấy! Vân Trung Hạc ta mới là nhân vật chính. Vậy mà nhà ngươi lại cướp đi toàn bộ phong quang là sao?
Muốn gì hả?
Vân Trung Hạc đã nhận ra kẻ mới tới là ai. Chính là thế tử của Đạm Đài gia tộc, cũng là một môn đệ của Bạch Vân thành, Đạm Đài Kính.
Đệ nhất mỹ nam tử của Vô Chủ chi địa .
Đệ nhất công tử của Vô Chủ chi địa
Đệ nhất thanh niên cao thủ của Vô Chủ chi địa.
Năm xưa, kẻ này từng được coi là vị hôn phu tiềm năng nhất của Tỉnh Trung Nguyệt, là nam tử duy nhất ở Vô Chủ chi địa xứng đôi với Tỉnh Trung Nguyệt.
Tuy Tỉnh Ách và Đạm Đài Diệt Minh đã có hôn ước, nhưn trong mắt của mọi người, Đạm Đài Kính và Tỉnh Trung Nguyệt mới đúng là một đôi trời sinh, là Kim Đồng Ngọc Nữ chân chính.
Nếu Vân Trung Hạc khôi phục chân diện mục rồi đứng cạnh Đạm Đài Kính thì sẽ thế nào?
Hắn vẫn như thế, vẫn cực kỳ tuấn mỹ, xinh đẹp, thậm chí là yêu diễm.
Nhưng tướng mạo của Đạm Đài Kính quả thực càng thêm tôn quý, lãnh khốc, vừa nhìn đã cảm thấy y ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Không giống như vẻ phản diện, dâm dật của Vân Trung Hạc.
Dù sao xuất thân của cả hai khác nhau một trời một vực. Vân Trung Hạc do ăn mày nuôi lớn, từ bé đã sống với đám lưu manh.
Biểu hiện của vị Đạm Đài Kính công tử này vô cùng ngạo mạn. Trong mắt y hết thảy đều là sâu kiến, chỉ có Tỉnh Trung Nguyệt là xứng tầm.
Hắn nhìn Tỉnh Trung Nguyệt bằng ánh mắt cực kỳ bá đạo, vừa mang đậm dục vọng độc chiếm cường đại, nhưng cũng hết sức kiêu ngạo. Ta thèm vào lấy lòng ngươi. Nhưng ta biết rõ Vô Chủ chi địa này chỉ có Đạm Đài Kính ta mới xứng với Tỉnh Trung Nguyệt ngươi. Không thể có kẻ thứ hai.
Sau khi tùy tiện đối đãi một vài gã chư hầu tìm đến nịnh nọt, Đạm Đài thế tử điềm nhiên ngồi xuống vị trí trung tâm.
Kỳ quái, thái độ của đám chư hầu đối với Đạm Đài Kính còn bợ đỡ hơn cả khi gặp mặt Đạm Đài Diệt Minh.
Có lẽ bởi vì đời này Đạm Đài Diệt Minh chưa chắc sẽ xưng vương, nhưng Đạm Đài Kính nhất định sẽ xưng vương.
Một khi lợi thế trong cuộc chiến của hai đại đế quốc nghiêng hẳn về một bên, Đạm Đài gia tộc sẽ lựa chọn gia nhập vào một đế quốc nào đó, nhất định có khả năng được phong vương.
Kể cả khi đôi bên bất phân thắng bại, hoặc lưỡng bại câu thương, Đạm Đài gia tộc cũng sẽ thừa cơ quật khởi, cuối cùng cũng sẽ xưng vương.
Cho nên đông đảo chư hầu ở đây không chỉ coi Đạm Đài Kính như một thế tử bình thường, mà đã xem hắn như một vị vương giả tương lai.
Có điều nhân vật chính hôm nay vẫn là Vân Trung Hạc và Mạc Thu.
Không! Đúng ra thì nhân vật chính trong mắt mọi người hôm nay chỉ có một, đó là Mạc Thu.
Bởi lẽ Vân Trung Hạc sẽ chết rất nhanh thôi. Hiện giờ cũng bắt đầu đếm ngược được rồi.
Còn Vân Trung Hạc hiện giờ đang vô cùng sốt ruột.
Sau khi cái tên Đạm Đài Kính chết tiệt kia mò đến, mây đen trên trời đã tản bớt đi, để lộ mặt trời.
Có quỷ à?
Thiên lôi của ta có xuất hiện đúng giờ nữa không vậy?
Lượng Tử tính ra xác suất phát sinh là 86%. Chẳng lẽ 14% không phát sinh còn lại là vì Đạm Đài Kính xuất hiện hay sao?
Nếu đúng vậy thì quả là xui tận mạng.
Đạm Đài Kính nhà ngươi không hảo hảo rụt đầu rụt cổ ở Bạch Vân thành đi, còn chạy đến chỗ ta thể hiện cái gì vậy?
...
Đúng 12giờ 15 phút trưa!
Khán đài đã chật ních người xem.
Tính cả quân đội, cùng với số khách phát sinh thì tổng cộng đang có bảy, tám ngàn người đến chứng kiến trận tỷ võ này.
Đúng là một sân khấu hoành tráng.
Đường kính võ đài vốn chỉ có mười lăm mét, nhưng là về sau đã mở rộng thêm mười mét nữa. Chính giữa là một đồ án Thái Cực khổng lồ. Hai cái chấm tròn của Thái Cực đồ chính là nơi Mạc Thu và Vân Trung Hạc sẽ đứng.
Vân Trung Hạc đứng tại Thiếu Dương, thuộc về lãnh địa của Tỉnh thị.
Mạc Thu đứng tại Thiếu Âm, cũng là nơi thuộc về Mạc thị.
"Đùng... đùng... đùng... đùng... "
Tả trưởng sử của Chư Hầu liên minh, cũng là chủ bộ tiền nhiệm của Đạm Đài gia tộc đọc to khế ước sinh tử.
Nội dung không có gì mới mẻ.
Thượng đài luận võ, có thể dùng tất cả thủ đoạn để diệt sát đối phương
Phe thắng lợi sẽ vĩnh viễn chiếm được khu vực 1300 cây số vuông, Lạc Diệp lĩnh.
Cuối cùng là hỏi khế ước giấy sinh này có vấn đề gì không? Đôi bên có bằng lòng tuân thủ hay không?
"Tuân thủ!"
"Tuân thủ!"
Sau đó, đến một màn là kiển tra thân phận.
Kể ra thì dông dài phức tạp.
Nhưng mấy ngày trước, Đạm Đài Diệt Minh đã đích thân lưu lại ấn ký trên người Mạc Thu và Vân Trung Hạc. Cái thứ này là một loại ấn ký đặc thù, không thể giả mạo.
Trước kiểm tra ấn ký này, sau lại kiểm tra vân tay và thủ ấn, cuối cùng là tướng mạo.
Không có gì bất thường!
Thủ tục đã xong, song phương thượng đài.
Vân Trung Hạc nắm chặt thời gian, đến từng giây một.
Mỗi tích tắc lúc này đều cực kỳ quý giá.
Lúc này hắn phải để cho Lượng Tử giá thân, mới có thể nhận biết thời gian chuẩn xác nhất.
12 giờ - 30 phút - 39 giây.
Chừng năm phút nữa mới có sấm sét.
Nhưng đã đến lúc thượng đài.
Vân Trung Hạc tận lực kéo dài thời gian, bắt chước lối bước chân ngỗng của đám quan lại mà bước từng bước một, thoạt trông khôi hài vô cùng.
Nhưng mọi người đều thông cảm cho hắn. Thậm chí cả Mạc Thu cũng có chút cảm thông với hắn.
Chẳng phải Vân Trung Hạc đang bước trên Hoàng Tuyền Lộ hay sao? Tâm lý không muốn chết sớm cũng là chuyện thường tình.