Chương 211: Quyết đấu kết thúc! Vân Trung Hạc miểu sát Mạc Thu! (2)
Bằng không, một khi khai chiến, Vân Trung Hạc chắc chắn phải chết.
Tuy đã tận lực kéo dài thời gian, thậm chí đi như bò lên võ đài, Vân Trung Hạc cũng chỉ mua thêm được một phút đồng hồ.
Hai người rốt cuộc đã vào vị trí, đứng đúng ở hai chấn tròn trên Thái Cực Đồ.
Vị trí Mạc Thu đang đứng là nơi sẽ bị thiên lôi bổ xuống.
Lúc này, trên trời gió cuộn mây vần.
Mây đen từ đâu kéo đến, nuốt chửng ánh mặt trời, rồi bắt đầu hạ thấp.
Ô vân áp đỉnh.
Không khí lúc này ngột ngạt, khó thở vô cùng.
Khung cảnh trời đất lúc này như một bức tranh thủy mặc tái hiện một sự kiện lịch sử trọng đại.
Lúc này, Vân Trung Hạc đã chắc chắn sẽ không có gì ngoài ý muốn phát sinh.
Nhưng lúc này mới chỉ 12 giờ 31 phút a. Còn phải đợi hơn bốn phút nữa.
Dây dưa một phút đồng hồ còn được. Đằng này lại phải kéo dài tận bốn phút?
Chỉ cần tiếng chiêng khai chiến vang lên, Mạc Thu chỉ cần một giây là có thể lấy mạng Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc đang định mở miệng quấy rối một chút, ngăn cản người gõ chiêng.
Còn phải đợi hơn ba phút nữa.
Nhưng lúc này, số 9 Lượng Tử đang chiếm quyền điều khiển. Tên này không động đậy chút nào, cứ đứng ngây ra đó như trời trồng vậy.
Mẹ nó! Quên mất là tên điên này không sợ chết.
"Keng!"
Rốt cuộc khai chiến.
đ...! đ...! đ...! Bản dịch được đăng tải sớm nhất ở bachhngocsachh.
Trong khoảnh khắc, toàn trường đồng loạt nín thở trừng mắt, bởi vì sắp xảy ra miểu sát.
Không thể chớp mắt a!
Nhưng Mạc Thu không lập tức ra tay như Vân Trung Hạc mô phỏng.
Y đang ngước nhìn Đạm Đài Kính.
Đạm Đài Kính ngoài ý muốn xuất hiện, khiến Mạc Thu cảm thấy bị khiêu khích.
Mạc Thu cũng là thiên chi kiêu tử ở Vô Chủ chi địa này. Nhưng gã Đạm Đài Kính vừa hiện thân đã trở thành nhân vật trung tâm.
Đạm Đài Kính ngươi cùng lắm là xuất thân tốt hơn ta một chút, tuấn mỹ hơn ta một chút.
Luận tâm cơ, luận mưu trí, chắc gì ngươi đã bằng Mạc Thu này?
Kẻ nào cũng xem ngươi là vương giả tương lai. Lúc ở Bạch Vân thành, ngươi cũng là đệ tử dòng chính?
Còn Mạc Thu vắt hết óc, dùng đủ loại thủ đoạn hèn hạ cũng chỉ vì một cái Lạc Diệp lĩnh nho nhỏ.
Đạm Đài Kính ngươi dựa vào cái gì để có được hết thảy, lại còn muốn xưng vương?
Dựa vào cái gì mà tất cả lại cho rằng ngươi và Tỉnh Trung Nguyệt chính là một đôi trời sinh? Tại sao không có ai nói ta và Tỉnh Trung Nguyệt mới thật sự là một đôi?
Mạc Thu ta thông minh tuyệt đỉnh, trí kế vô song, tâm ngoan thủ lạt cỡ nào chứ? Ta kém Đạm Đài Kính ngươi ở chỗ nào?
Hoá ra Mạc Thu cảm thấy trận quyết đấu với Vân Ngạo Thiên vốn chẳng có vị gì, cũng chỉ vì lợi ích gia tộc.
Nhưng có Đạm Đài Kính ở đây, y mới cảm thấy chuyện mình đánh nhau sống chết với một gã phế vật là một sự sỉ nhục.
Mặc dù Đạm Đài Kính chẳng hề nói một câu, nhưng y có thể cảm nhận được sự miệt thị từ ánh mắt đối phương.
Mạc Thu bi phẫn cực độ, sát khí trùng thiên.
Cho nên dù tiếng chiêng khai chiến đã vang lên, y vẫn không thèm động thủ.
Mạc Thu chậm rãi liếc nhìn toàn trường, rồi dừng lại trên khuôn mặt Vân Trung Hạc.
"Vân Ngạo Thiên. Việc ta đứng cùng ngươi đứng trên võ đài này đúng là một điều nhục nhã."
"Ngươi trói gà không chặt, xuất thân ti tiện, khác gì chó hoang, chuột đồng."
"Ngươi tự cao tự đại, nghĩ mình thông minh, chẳng qua chỉ là chút tài mọn."
"Ngươi chỉ biết bám váy nữ nhân, chỉ biết kì kĩ dâm xảo."
"Loại bọ chét như ngươi không xứng luận võ cùng ta. Thậm chí giết ngươi chỉ tổ bẩn kiếm của ta."
Chửi cái bọn trộm cắp ti tiện như truyenfull cũng bửn mồm ta. Dịch bởi bé Thiên b@chngocs@ch.
Mạc Thu nghĩ người đứng sau cuộc so văn chọn rể ở nhà Đạm Đài chính là Ninh Thanh.
Y là không tin một kẻ lưu manh ti tiện như Vân Trung Hạc có thể viết ra những thi từ cao minh như vậy. Tuyệt đối không thể!
Cho nên Vân Trung Hạc chỉ giỏi quỷ kế đa đoan, kì kĩ dâm xảo.
Chỉ có lớn tiếng thoá mạ Vân Trung Hạc mới giúp Mạc Thu nguôi ngoai phần nào oán khí mà Đạm Đài Kính mang đến cho hắn.
Nhưng Vân Trung Hạc lại vỗ đùi khen hay.
Mắng nữa đi! Chửi nữa đi! Tiếp tục kéo dài thời gian giúp ta nào.
"Quyết đấu hôm nay không phải vì bản thân ta, mà chính là vì Vô Chủ chi địa. Ta tru sát gian tặc Vân Ngạo Thiên, trừ hại cho Vô Chủ chi địa."
"Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ! Ngươi có biết vì sao Liệt Phong cốc thảm hại như ngày nay không? Chính vì ngươi không có đức hạnh, trọng dụng hạng người ti tiện như Vân Ngạo Thiên. Hôm nay ta sẽ vì ngươi mà chém chết con chuột nhắt này. Không cần cám ơn!"
Mạc Thu phẫn nộ quát lớn: "Hôm nay, ta giết Vân Ngạo Thiên như giết heo giết chó."
"Cây kiếm giết tặc tử này đã ô uế. Ta cũng không cần kiếm này nữa."
"Giết con chuột nhắt ti tiện kia là nỗi sỉ nhục của Mạc Thu ta. Nhưng takhông thể không giết. Vì Vô Chủ chi địa trừ hại!"
Sau đó, Mạc Thu bỗng nhiên tuốt kiếm, chỉ chực xông về phía Vân Trung Hạc.
Tất cả mở to hai mắt.
Đến rồi!
Vân Ngạo Thiên phải chết!
Khí thế bực này cơ mà. Nhất định chém hắn thành hai khúc.
Không thể chớp mắt!
Miểu sát tới rồi!
Dù Thần Tiên hạ phàm cũng không cứu được mạng Vân Trung Hạc.
Mạc Thu cấp tốc vận khí, ngưng tụ mười thành công lực. Tiếp đó, y sẽ lao đi như đạn pháo, nhất kích tất sát.
Không phải bổ đôi, mà muốn chém Vân Trung hạc thành muôn mảnh.
"Giết! Giết! Giết! Vân Ngạo Thiên, chết đi!"
Nhưng đúng lúc này, Vân Trung Hạc thấp giọng nói một câu: "Mạc Thu thiếu chủ, Yến Biên Tiên đại nhân muốn ta truyền cho ngươi một câu."
Mạc Thu lập tức ngẩn ra, đứng nguyên tại chỗ.
Cái tên này quả thực đã doạ được Mạc Thu, khiến y liên tưởng đến rất nhiều hồi ức đáng sợ.
Yến Biên Tiên! Gã này là một Ác Ma đúng nghĩa, cũng là nhân vật đáng sợ nhất, lợi hại nhất mà Mạc Thu từng gặp
Vân Trung Hạc bỗng nhiên chỉ tay lên trời, hô lớn: "Tặc tử Mạc Thu! Ngươi bày ra thảm án Bạch Ngân, giết chết mấy ngàn sinh mạng vô tội. Trời oán đất giận. Cẩu tặc như ngươi ắt trời tru đất diệt."
"Mạc thị gia tộc, cướp đoạt Lạc Diệp lĩnh của Tỉnh thị chúng ta. Thiên bất dung gian!"
"Vân Ngạo Thiên ta đại biểu chính nghĩa. Thay trời hành đạo! Tru sát nhà ngươi!"
Vân Trung Hạc dùng hết khí lực bình sinh rống lên thật lớn. Hơn nữa, hắn còn kết hợp với giọng nói quỷ dị của số 9 Lượng Tử.
Lời hắn nói vang vọng toàn trường.
Mạc Thu kinh ngạc, sau đó dữ tợn cười lạnh. Vân Ngạo Thiên, ngươi sắp chết đến nơi, còn muốn hồ ngôn loạn ngữ.
Lúc này, bộ dạng của Vân Trung Hạc giống như có quỷ thần nhập thân. Hằn điên cuồng thét lớn:
"Thiên tru Mạc Thu!"
"Thiên tru Mạc Thu!"
"Thiên tru Mạc Thu!"
Mạc Thu giơ kiếm chỉ trời, ngưng tụ chân khí toàn thân một lần nữa. Mắt thấy y sẽ lao bắn đi như mũi tên, chém Vân Trung Hạc thành muôn mảnh.
Giết! Giết! Giết!
Vân Trung Hạc tay chỉ trời, miệng cuồng hống.
Ầm...
Mây đen trên trời cuộn lên mãnh liệt.
Một tia sét khổng lồ hào quang chói mắt, tung hoành mấy vạn trượng, như du long uốn mình từ trên trời lao xuống.
Đất trời biến sắc.
Chỉ trong tích tắc, thần lôi kinh thiên này đã bổ xuống khu vực võ đài, mà lại nhằm đúng chỗ Mạc Thu đang đứng
Lôi điện đánh trúng thanh bảo kiếm dang chĩa lên trời của Mạc Thu.
Ầm...
Tiếng sét đánh chát chúa!
Bạch quang chói mắt!
Thân thể Mạc Thu như diều đứt dây bị đánh bay đi mấy chục mét.
Bế mặt võ đài xuất hiện một cái hố lớn, đen sì, khét lẹt.
Chỗ gốc cây bị Tỉnh Trung Nguyệt chém đứt bị đánh cho nứt toác.
Thiên địa chi uy, người người khiếp sợ.
Đây là thứ mà con người vĩnh viễn không thể đối kháng!
Chấn động toàn trường.
Hết thảy trở lại bình thường.
Trên võ đài lúc này chỉ còn lại một mình Vân Trung Hạc đang nhất chỉ hướng thiên.
Còn Mạc Thu nằm xụi lơ trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Toàn thân cháy đen, còn đang bốc khói.
Vân Trung Hạc thu tay lại, tạo thành hình súng ngắn đưa lên miệng thổi phù một cái, rồi thản nhiên nói: "Ta kêu gọi thiên lôi, tru sát tặc tử Mạc Thu."
Luận võ kết thúc!
Mạc Thu một mạng ô hô chỉ trong tích tắc!
...
Tác giả: Canh hai đưa lên. Chư vị ân công đừng quên nguyệt phiếu a. Đừng để ta kêu gào vô lực như vậy chứ! Bánh Ngọt liều mạng dập đầu!
---
Lưu ý: Các site khác vui lòng re-up sau 24 tiếng! Xin hãy tôn trọng người dịch! Chân thành cảm ơn!