Chương 270: Kết thúc! Vân Trung Hạc yết kiến hoàng đế! (1)
Nhưng khi những con rắn này sắp cắn trúng.
Bỗng nhiên từ thể nội Vân Trung Hạc phát ra một thanh âm vô cùng quỷ dị.
Như là vạn quỷ khóc nỉ non.
Như là lệ quỷ kêu gào.
Tóm lại khiến cho người ta rùng mình.
Hết lần này tới lần khác loại thanh âm này người bình thường không nghe thấy, nhưng những độc xà này cảm ứng được rõ rõ ràng ràng.
Trong chốc lát, phảng phất có vô số lệ quỷ nhào tới.
Lập tức. . .
Những con rắn này điên cuồng rời xa, tránh như gặp quỷ.
Đây đương nhiên là tác dụng của Quỷ Nương.
Hù dọa người ngưu bức có lẽ không được, nhưng hù dọa rắn đầu óc đơn giản, lại nửa điểm không vấn đề.
Mà lúc này!
Cái nắp hang rắn, lại mở lên.
Lão đầu phía trên toàn thân đều là máu kia, đang kiểm tra chứng bệnh tên mập mạp trên giường.
"Đưa tới từ lúc nào?" Lão đầu hỏi.
"Năm ngày trước." Đệ tử nói: "Người nhà của hắn đưa tới, quỳ ròng rã mười hai canh giờ, chúng ta mới cho vào."
Lão đầu lại hỏi: "Hắn đã nghe quy củ của chúng ta chưa? Chúng ta là Dược Vương cốc, cũng được xưng là Diêm Vương cốc, người đưa vào, năm người có thể sống một đều không dậy nổi. Mà người phải chết, thi thể phải thuộc về ta. Sau khi đưa vào, sinh tử do mệnh, mà ta chính là Diêm Vương này."
Lão đầu lại hỏi: "Tiểu bạch kiểm bị ném xuống cho rắn ăn kia, là đưa tới từ lúc nào?"
"Hôm qua đưa tới." Đệ tử nói: "Hắn cầm một khối ngọc bài."
Ngọc bài Dược Vương cốc, đại biểu cho Dược Vương nợ một món nhân tình, cầm khối ngọc bài này đến Dược Vương cốc, nhất định phải nhận lấy bệnh nhân này, đương nhiên chữa khỏi hay không còn chưa biết.
"Đưa tới cũng không tốt, ta nhìn hắn không vừa mắt, đưa tới ngược lại chết càng nhanh." Lão đầu cười lạnh nói: "Tên mập mạp này chất phác đáng yêu cỡ nào, ta thích nhất cứu người như vậy."
"Trên thân tên mập này có bao nhiêu chứng bệnh?"
"Trái tim có vấn đề, trời sinh phát dục không được đầy đủ, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi, tùy thời đều có thể ợ ra rắm."
"Thận cũng có vấn đề, đâu chỉ có vấn đề, đơn giản là sắp chết."
"Phổi cũng có vấn đề. . ."
"Dạ dày cũng có vấn đề."
"Người này làm thế nào sống đến bây giờ? Lại còn không chết?"
Đệ tử bên cạnh hỏi: "Lão sư, vậy người này cứu được không?"
Dược Vương lão đầu nói: "Có thể kéo dài tính mệnh, thoáng sống lâu thêm mấy năm, cứu khẳng định là cứu không được, nhiều nhất hai ba năm, nhất định cũng phải treo."
Đệ tử nói: "Lão sư, hang rắn bên kia không sai biệt lắm."
Dược Vương lão đầu nói: "Chờ một lát, không vội không vội, tiểu bạch kiểm kia ta nhìn thấy rất khó chịu, cứ để hắn chết thảm một chút. Trước hết để cho độc rắn rót vào trong cơ thể hắn, làm thân thể hắn sưng phù lên, sau đó đỉa độc đi lên hút máu, mười mấy hai mươi cân máu này, tuyệt đối không thể lãng phí, ta phải dùng hảo hảo làm thuốc."
Dược Vương chính là Diêm Vương.
Gã trị bệnh cứu người, không có hứng thú.
Trừ phi là nghi nan tạp chứng cực độ hiếm thấy, gã mới có hứng thú.
Mà gã thích nhất chính là dùng thân thể làm thuốc, dùng máu tươi, dùng kịch độc làm thuốc.
Bình thường, nếu không phải không có chút hy vọng nào, sẽ không ai đem bệnh nhân đến nơi này.
Mười người đưa vào, nhiều nhất chỉ có thể cứu sống một.
Sau khi đại phu chỗ khác hoàn toàn phán quyết tử hình, mới có thể nhịn đau đưa tới Dược Vương này.
Mà một khi đưa đến nơi này, bệnh nhân này cũng không thuộc về ngươi nữa, thân thể của y, nhất là máu của y đều không thuộc về ngươi nữa, toàn bộ biến thành tài sản riêng của Dược Vương.
. . .
Bất luận kẻ nào bị đâm xuyên trái tim đều sẽ chết, Vân Trung Hạc cũng không ngoại lệ.
Vì sao hắn không chết?
Không có gì huyễn hoặc khó hiểu cả, vẻn vẹn chỉ là trái tim phát dục không bình thường.
Có lẽ là vì nguyên nhân song bào thai, hoặc là nguyên nhân khác, tóm lại trái tim Vân Trung Hạc không nằm tại vị trí bình thường, chệch hướng rất xa.
Cho nên Yến Biên Tiên dù ngắm rất chuẩn, cơ hồ trái tim của mỗi người đều ở phương vị đó, nhưng trái tim Vân Trung Hạc lại không ở nơi đó.
Nơi ngực bị đâm xuyên ra sau.
Vân Trung Hạc liền tiến vào trạng thái chết giả
Đổi thành những người khác, giả chết sẽ không triệt để, nhưng đối với số 27 Quỷ Nương, hoàn toàn không nói chơi.
Nàng xưng là Quỷ Nương, có thể cảm giác được dấu ấn tinh thần sau cùng của thi thể.
Mà dưới sự khống chế của nàng, giả chết và chết thật cũng không có khác biệt.
Mà lúc này giả chết, nhất định phải làm.
Chuỷ thủ Yến Biên Tiên mặc dù không đâm trúng tim Vân Trung Hạc, lại đâm trúng rất nhiều mạch máu của hắn.
Dù chủy thủ không rút ra, nhưng vẫn liên tục không ngừng mất máu.
Một khi không tiến vào trạng thái chết giả, sẽ dẫn đến hậu quả, thể nội Vân Trung Hạc điên cuồng xuất huyết, không có y sinh cao minh cứu chữa, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tiến vào trạng thái chết giả, mức độ duy trì sinh mệnh sẽ thấp nhất.
Ngày đó nhìn thấy Vân Trung Hạc không có nhịp tim, không có hô hấp, cũng không có mạch đập, Phong Hành Diệt cực kỳ bi thương, sau đó để võ sĩ Hắc Long Đài truyền tin cho Doanh Khư hoàng tử, nói Vân Trung Hạc bị giết, để y khai chiến báo thù.
Sau đó, gã lại quỳ trên mặt đất ngẩn người nửa canh giờ.
Bỗng nhiên gã nhớ tới một người.
Dược Vương Tôn.
Truyền thuyết y thuật của người này thần hồ kỳ kỹ, có thể khởi tử hồi sinh.
Truyền thuyết nói người này là Diêm Vương, mười người đưa đến trong tay lão, chỉ có thể sống một người. Còn lại chín người, đều sẽ bị lão tháo thành tám khối, biến thành thuốc kỳ kỳ quái quái.
Mà trùng hợp, nghĩa phụ Phong Hành Diệt đại nhân là Hứa lão, có một khối ngọc bài của Dược Vương Tôn.
Thế là Phong Hành Diệt đại nhân trước tìm lấy vô số khối băng, đặt "thi thể" Vân Trung Hạc vào trong băng, dùng tốc độ nhanh nhất mang đến Dược Vương cốc.
Một bên khác, gã để cho người lập tức trở về Đại Doanh đế đô, đi tới chỗ Hứa lão lấy ngọc bài Dược Vương cốc.
Cứ như vậy, Vân Trung Hạc được đưa đến Dược Vương cốc cách đó mấy ngàn dặm.
Đương nhiên, lúc nhận lấy Vân Trung Hạc, đệ tử Dược Vương cốc nói rõ rõ ràng ràng, người trước mắt đã chết. Các ngươi đưa vào cũng không sống nổi, chỉ có thể trở thành thuốc cho chúng ta, để Phong Hành Diệt nghĩ kỹ, có nên lãng phí khối ngọc bài quý giá này không?
Phong Hành Diệt làm sao bây giờ?
Vân Trung Hạc không có hô hấp, không có nhịp tim, chính là chết rồi.
Gã vẫn ôm một phần vạn hi vọng đến Dược Vương cốc.
Cứ như vậy, Vân Trung Hạc tiến nhập Dược Vương cốc.
Dược Vương kiểm tra thân thể Vân Trung Hạc xong, nói hai câu.
"Thân thể người này rất kỳ lạ, rõ ràng chết rồi, nhưng vẫn còn sống."
"Đây là trái tim dị dạng à."
Bất quá, bởi vì lão phi thường chán ghét tướng mạo Vân Trung Hạc, nên vẫn ném hắn vào trong hang rắn, dùng máu của hắn làm thuốc.
. . .
"Thời gian vừa đủ rồi." Dược Vương nói: "Treo ngược thi thể kia lên đi, lúc này máu độc còn mới, để lâu thêm chút sẽ không còn mới nữa."
"Vâng!"
Người đệ tử kia tiến lên, mở cửa hang rắn ra.
Sau đó. . . Gã triệt để sợ ngây người.
Bởi vì Vân Trung Hạc hảo hảo nằm ở nơi đó, vẫn như cũ không nhúc nhích.
Mà vô số rắn độc lại núp ở một bên, toàn bộ quấn lấy nhau, phảng phất rất kinh hãi.
"Sư phụ, người qua đây xem." Đệ tử nói.
Dược Vương xem xong, không khỏi giật mình kêu lên.
Lão lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, trước đó mỗi một lần ném người vào hang rắn, toàn bộ đều là chết không toàn thây.
Nhiều nhất một khắc đồng hồ sau, toàn thân bọn họ sưng lên, hình dáng người không bằng quỷ.
Sau đó là rút khô máu bọn họ, chế tạo đủ loại kịch độc, cũng dùng để làm thuốc.
Mà lúc này, những độc xà này lại sợ một kẻ sắp chết?
Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ người này không nên giết sao?
"Kéo lên, kéo lên . . ." Dược Vương nói.
Sau một lát, Vân Trung Hạc lại được kéo ra khỏi hang rắn, đặt lên giường.
Lúc này Dược Vương kiểm tra kỹ thân thể Vân Trung Hạc, nhìn xem có khả năng trị liệu không.
"Đúng rồi, kẻ đưa người này đến, còn đưa tới một vật, còn xưng là thần dược, kêu chúng ta nên nhận." Đệ tử nói: "Trước mặt chúng ta vậy mà xưng cái gì là thần dược, quả thực là chuyện cười lớn."
"Đem tới xem một chút." Dược Vương nói.
Một lát sau, đệ tử cầm vào cái rương đã ném vào đống rác, đây chính là hộp y dược của Vân Trung Hạc, là Phong Hành Diệt mang tới.
Dược Vương thoáng kiểm tra cái rương này, kiểm tra bên trong cái gọi là thần dược, cũng chính là Penicilin.
Tiếp theo, lại kiểm tra khí giới kỳ kỳ quái quái bên trong.
"Đúng rồi, bọn hắn còn nói người phải chết này cũng là một thần y, trong cuốn vở của hắn ghi chép rất nhiều phương pháp trị liệu." Đệ tử nói: "Bọn hắn còn nói chúng ta hàng vạn hàng nghìn lần phải cẩn thận đọc, thật sự là hồ xuy đại khí, múa rìu qua mắt thợ."
Dược Vương không nói gì, cẩn thận kiểm tra cuốn vở này.
Vân Trung Hạc xác thực ghi lại rất nhiều phương pháp trị liệu.
Tỉ như, làm sao tiến hành khâu lại cầm máu, làm thế nào tiến hành Penicilin giảm nhiệt.
Làm sao truyền máu, làm sao kiểm nghiệm các loại nhóm máu.
Ròng rã ghi chép mấy trăm trang, hơn nữa còn ghi kỹ càng.
"Sư phụ, người nói có phải rất buồn cười không, người như vậy còn dám tự xưng thần y?" Đệ tử tiếp tục nói.
"Câm miệng." Dược Vương lạnh giọng quát.
Lão mặc dù là Diêm Vương, nhưng cũng là một thần y chân chính.
Mà trong sơn cốc của lão, lít nha lít nhít khắp nơi đều là thi thể, người này thích nhất giải khai thi thể người, sau đó tiến hành nghiên cứu bên trong.
Người khác xem không hiểu bản bút ký Vân Trung Hạc ghi chép, nhưng lão hiển nhiên xem hiểu.
Càng xem, càng cảm thấy thần kỳ.
Trước đó lão có rất nhiều thứ hoang mang, vậy mà sáng tỏ thông suốt.
Tiểu bạch kiểm này thật đúng là một y sinh, hơn nữa còn là một thần y.
Dược Vương lập tức trở nên hưng phấn, bởi vì cái này đã chứng minh, con đường lão đi là chính xác.
Rất nhiều người cảm thấy con đường của lão là đường tà đạo, mãi mãi cũng đi không thông, là ly kinh bạn đạo.
Nhưng trong cuốn vở người trước mắt này ghi lại rõ rõ ràng ràng, Dược Vương lão đi con đường này là vương đạo y thuật.
Con đường này lão có thể đi thông.
Thậm chí, lão còn có thể khai tông lập phái.
Mê Điệt cốc, các ngươi sẽ hối hận, các ngươi khu trục ta, nhất định sẽ hối hận.
Sẽ có một ngày, Dược Vương ta bằng vào một người, sẽ nghiền ép toàn bộ Mê Điệt cốc các ngươi, ha ha ha!
Tuyệt đối không ngờ rằng, đưa vào kẻ sắp chết này, lại là đồng đạo tri âm của mình.
Sau đó!
Dược Vương bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu làm sao trị liệu cho Vân Trung Hạc.
Mặc dù không đâm trúng trái tim, nhưng mất máu rất nhiều.
Thật sự là ly kỳ à.
Không có nhịp tim, không có hô hấp, nhưng lại không triệt để tử vong.
Đây là chết giả triệt để nhất.
Làm Dược Vương, lão thấy qua quá nhiều bệnh cổ quái kỳ lạ, bao gồm cả chết giả.
Không biết có bao nhiêu người, tất cả mọi người coi là chết rồi, đồng thời đã đưa vào quan tài, chuẩn bị tiến hành tang lễ. Kết quả người lại từ trong quan tài bò ra ngoài.
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu.
Nhưng giống người trước mắt này, chết giả mấy ngày mấy đêm, chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
Mà hắn mất máu số lượng đã vô cùng kinh người, bụng đã hoàn toàn trướng lên.
Thoáng động, máu trong miệng mũi không ngừng tuôn ra, mà những máu này đều đã biến chất tanh hôi.
Nhưng chỉ cần hắn hiện tại không triệt để chết đi, vậy sẽ không khó trị.
Trước khai đao lấy máu!
Ở trên bụng, rút máu ứ đọng trong thể nội ra.
Nhất định phải rút ra sạch sẽ.
Lúc cần thiết, cần dùng miệng hút ra.
Bởi vì đao không rút ra, cho nên mất máu rất chậm, nhưng dù như vậy, trong khoang bụng Vân Trung Hạc đều là máu.
Dùng thời gian thật lâu, rốt cuộc Dược Vương hút tất cả máu đọng xong.
Sau đó phải tiến hành thanh tẩy, vốn lão định dùng nước sạch trực tiếp thanh tẩy.
Nhưng căn cứ bản bút ký Vân Trung Hạc ghi chép, lão cũng lựa chọn làm ra nước muối sinh lí rồi tiến hành thanh tẩy.
Sau đó, rút thanh chuỷ thủ trong ngực ra.
Chủy thủ này cắm ở ngực vài ngày, lúc này rút ra, cũng may mắn không bị rỉ sét, nếu không Vân Trung Hạc đã sớm chết.
Chủy thủ này vừa rút ra, lập tức máu tươi cuồn phun.