Sau đó, vị Dược Vương này bắt đầu khâu lại vết thương, nhất là nơi mạch máu bị đâm phá.
Lúc trước lão giải phẫu vô số người, cũng từng khâu qua người.
Bất quá, lão khâu lại không phải là vì cứu người, mà là muốn thử, khâu chân động vật trên đùi người, sẽ có kết quả gì.
Đương nhiên, kết quả chính là ngỏm củ tỏi.
Nhưng tóm lại, lão đã khâu qua.
Bất quá, liên quan tới khâu lão lý giải còn chưa đủ thấu triệt, Vân Trung Hạc ghi chép lại rất rõ ràng, hơn nữa còn vẽ phi thường kỹ càng.
Không chỉ khâu lại cơ bắp, làn da, còn có mạch máu, thậm chí thần kinh.
Dược Vương mặc dù trên phương diện này không bằng Vân Trung Hạc, nhưng kỹ thuật đúng là nhất lưu.
Mặc dù hiệu quả khâu lại không bằng Vân Trung Hạc, nhưng cũng đã rất ngưu bức.
Không sai biệt lắm hơn một giờ, lão khâu lại tốt vết thương cho Vân Trung Hạc, thành công cầm máu.
Sau đó phải làm gì? Đúng, truyền nước, truyền nước!
Dùng cái gọi là thần dược, đổi nước muối sinh lí, sau đó rót vào trong mạch máu.
Tốt, hết thảy đều tốt.
Toàn bộ quá trình trị liệu, kéo dài đến mấy giờ, Dược Vương cơ hồ mệt mỏi tê liệt.
Nhưng lão lại phi thường thỏa mãn.
Sảng khoái à.
Phảng phất mở ra đại môn thế giới mới.
Nhưng . . .
Vân Trung Hạc vẫn như cũ không sống lại.
Sinh cơ của hắn ngược lại tiếp tục suy yếu.
Trước đó là giả chết, lần này chân chính đi hướng tử vong.
Nguyên nhân rất đơn giản, mất máu quá nhiều.
Dược Vương làm giải phẫu cho hắn, rút chuỷ thủ trong ngực ra, thời gian ngắn kia mất máu quá nhiều.
Huyết dịch trong cơ thể hắn, đã duy trì không nổi độ ấm thân thể, cũng duy trì không nổi cơ năng thân thể.
Dù trong trạng thái chết giả, hắn cũng chèo chống không được bao lâu.
Thật sắp phải chết.
Thần Tiên khó cứu được.
"Không được, người này sắp chết, vẫn phải chết."
"Không thể chết, không thể chết. . ."
Làm sao cứu đây?
Đúng, mất máu quá nhiều, hẳn là lập tức truyền máu.
Dược Vương cẩn thận đọc bút ký Vân Trung Hạc, làm sao phân biệt nhóm máu, làm sao truyền máu, nhớ kỹ rõ rõ ràng ràng.
"Chuẩn bị truyền máu, chuẩn bị truyền máu!"
"Mang người sống, mang người sống tới . . ."
Theo Dược Vương ra lệnh một tiếng, đệ tử tranh thủ thời gian đưa tới mười người sống, toàn bộ đều bị trói, như người sống người chết vậy.
Những người này, đều là vật thí nghiệm của Dược Vương, hoặc là cho lão thử độc, hoặc là để lão làm thí nghiệm đáng sợ.
Dựa theo bút ký Vân Trung Hạc, Dược Vương bắt đầu lấy máu bọn họ, đồng thời kiểm nghiệm nhóm máu, nhìn xem có khớp với Vân Trung Hạc, có thể truyền máu hay không.
Kết quả . . . Không thể!
Mười mấy người, mấy chục người thử qua toàn bộ.
"Nhóm máu không khớp!"
"Nhóm máu không khớp."
Dược Vương trực tiếp tục lệnh cho đệ tử của mình nói: "Rút chính máu ngươi, kiểm tra xem khớp không."
Kết quả, nhóm máu đệ tử của lão cũng không khớp.
Sau đó, Dược Vương lại lấy huyết dịch của mình kiểm tra, xem có khớp với Vân Trung Hạc không, có hiệu ứng ngưng kết không.
Mà lúc này, sinh cơ Vân Trung Hạc càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu.
Khoảng cách tử vong càng ngày càng gần.
"Không có biện pháp." Dược Vương thở dài nói: "Ngươi là người đồng đạo với ta, ngươi ghi chép rất nhiều, đều am hiểu sâu trong tâm ta, thậm chí chỉ dẫn phương hướng cho ta. Ta cũng phi thường muốn cứu ngươi, nhưng ta đã tận lực. Máu của ngươi quá hiếm có, ta tìm mấy chục hơn trăm người, vậy mà tìm không thấy một người ăn khớp, cũng không đủ máu đưa vào trong cơ thể ngươi, ngươi vẫn sẽ chết."
Mà ngay lúc này!
Bên cạnh truyền đến thanh âm hư nhược.
"Thử ta xem."
Dược Vương ngẩn ngơ, không khỏi nhìn lại bên cạnh.
Là tên mập mạp kia, ngươi tỉnh lại từ lúc nào?
Mập mạp gian nan đưa tay nói: "Thử ta một chút xem."
Dược Vương nói: "Trái tim của ngươi bị dị dạng vô cùng nghiêm trọng, từ nhỏ đã phát dục không hoàn toàn, muốn cứu sống hắn, tối thiểu phải truyền mấy cân máu. Đã mất đi nhiều huyết dịch như vậy, ngươi sẽ chết, ngươi không giống người khác, trái tim ngươi thiếu hụt rất lớn."
Mập mạp nói: "Làm sao ngươi biết?"
Dược Vương nói: "Ta giải phẫu mấy trăm hơn ngàn người, ta có thể không biết sao? Dạng bệnh nhân như ngươi, ta vừa nhìn liền biết đã chuyện gì xảy ra."
Mập mạp nói: "Vậy máu của ta, có thể cứu hắn không?"
Đệ tử lập tức rút máu mập mạp, sau đó dùng biện pháp trong bút ký Vân Trung Hạc ghi chép, tiến hành kiểm nghiệm nhóm máu.
Điều này không cần kỹ thuật tiên tiến, cũng không cần vật liệu tiên tiến, đây là một loại trên lý niệm tiên tiến.
Huyết thanh và huyết sắc tố tách rời, sau đó để huyết sắc tố bên A, lẫn vào trong huyết thanh bên B, nhìn có ngưng kết hay không sẽ biết phản ứng của cơ thể.
Kết quả!
Dược Vương và đệ tử ngây người.
Bởi vì, nhóm máu mập mạp và Vân Trung Hạc hoàn toàn ăn khớp.
Cái này. . . Cái này quá quái lạ.
Thử hàng trăm người, cũng không tìm ra nhóm máu ăn khớp với Vân Trung Hạc.
Kết quả đến phiên mập mạp, vậy mà lại ăn khớp, đây tuyệt đối không phải trùng hợp. Bởi vì lúc trước Vân Trung Hạc khảo nghiệm qua máu của mình, là nhóm máu Rh cực độ hi hữu.
Loại xác suất này thực sự quá thấp, hai người kia rốt cuộc quan hệ thế nào?
"Có thể dùng sao?" Mập mạp khàn khàn hỏi.
Dược Vương gật đầu nhẹ.
Mập mạp tuôn ra nước mắt, hai mắt cũng lộ ra vẻ cuồng hỉ.
Rốt cuộc ta tìm được ngươi, đệ đệ của ta, rốt cuộc ta tìm được ngươi rồi.
Thường nói song bào thai có tâm linh cảm ứng, trước đó mập mạp còn chưa tin.
Nhưng năm ngoái từ Kim Châu phủ lên phía bắc, tiến vào Vô Chủ chi địa, gã gặp một lão khất cái.
Lúc đó, mập mạp cảm thấy từng đợt rung động, sau đó thân thể rùng mình từng đợt.
Gã không biết vì sao?
Chỉ cảm thấy lão khất trước mắt phi thường thân cận, cho nên gã nhịn không được tiến lên nói chuyện với hắn một hồi lâu.
Thậm chí còn nói ra, gã cảm thấy chính mình có một thân đệ đệ.
Nhưng đối phương phản ứng lại phi thường bình thản, mà tướng mạo cũng cách biệt quá xa, cho nên mập mạp chỉ có thể hậm hực rời đi.
Tiếp tục tiến về Vô Chủ chi địa, tiến hành đại nghiệp trảm vạn nhân, gã có một mục tiêu, ngủ đủ 10.000 nữ nhân, không uổng công đời này.
Lần này gã lẳng lặng nằm ở trên giường, cơ hồ không cách nào động đậy, lại thấy rõ rõ ràng ràng, cũng nghe được rõ rõ ràng ràng.
Loại cảm giác rung động kia quá cường liệt.
Đây. . . Đây chính là đệ đệ của ta, đệ đệ song bào thai ta chưa từng thấy qua kia.
Rốt cuộc ta tìm được ngươi, ta muốn dẫn ngươi về nhà.
Mà lúc này Dược Vương cũng phát hiện mánh khóe.
Lão không giống những người khác, lão thường xuyên giải phẫu nhân thể, cũng thường xuyên đùa bỡn khô lâu.
Dù tên mập mạp này và Vân Trung Hạc hoàn toàn không giống nhau, bởi vì gã quá béo.
Một tuấn mỹ vô địch, một béo ụt ịt như heo.
Mà má phải mập mạp còn có một cái bớt màu đỏ nha.
Nhưng sau khi Dược Vương chú ý, còn có thể nhìn ra được, xương mặt hai người kia, phảng phất giống nhau.
Sau đó, lão tranh thủ thời gian đưa tay chạm đến.
Sau đó kinh hãi phát hiện, xương mặt hai người kia, vậy mà giống nhau như đúc.
Tiếp theo, lão phát hiện khung xương hai người này, cũng cơ hồ giống nhau như đúc.
Đây. . . Đây. . . Đây là song bào thai.
Mà lại là song sinh một trứng.
Quá ly kỳ.
Khó trách trái tim hai người đều thiếu hụt khác biệt.
Bất quá mập mạp thiếu hụt lớn hơn một chút.
"Hai người các ngươi là huynh đệ song bào thai, trước đó. . . Ngươi biết không?" Dược Vương hỏi.
Mập mạp lắc đầu nói: "Vừa mới biết."
Dược Vương nói: "Cha mẹ ngươi biết không?"
Mập mạp lắc đầu nói: "Bọn họ không biết."
Dược Vương nói: "Đệ đệ ngươi sắp phải chết."
Mập mạp nói: "Dùng máu ta cứu hắn."
Dược Vương nói: "Nhưng như thế, ngươi sẽ sống không được, trái tim ngươi thiếu hụt, mất nhiều máu như vậy, cũng sẽ chết. Ngươi vốn còn có thể sống mấy năm, vừa truyền máu xong, có lẽ sẽ triệt để chết đi."
Mập mạp nói: "Cứu đệ đệ ta, cứu đệ đệ ta, nhanh, nhanh!"
Dược Vương nói: "Ngươi chắc chắn?"
Mập mạp nói: "Ta chắc chắn."
Dược Vương nói: "Chuẩn bị rút máu, chuẩn bị truyền máu!"
Sau đó, lão rút từ trên thân mập mạp, trọn vẹn mấy cân máu.
Trái tim mập mạp thiếu hụt rất lớn, bị rút máu xong, sắc mặt càng ngày càng trắng, càng ngày càng trắng, cuối cùng vàng như tờ giấy, hô hấp càng ngày càng yếu ớt, càng ngày càng yếu ớt.
Sau đó, máu mập mạp, chậm rãi rót vào thể nội Vân Trung Hạc.
Mặt Vân Trung Hạc tái nhợt chuyển sang đỏ ửng càng ngày càng rõ ràng.
Sinh cơ của hắn dần dần khôi phục.
Bên phải, sinh cơ mập mạp càng ngày càng yếu.
Bên trái, sinh cơ Vân Trung Hạc càng ngày càng mạnh.
Phảng phất. . . Mập mạp chậm rãi truyền sinh mệnh của mình cho Vân Trung Hạc.
Toàn thân Vân Trung Hạc không thể động đậy, không thể lên tiếng.
Nhưng hắn nghe thấy, cũng cảm thụ được.
Lại hoàn toàn không thể chịu đựng.
Nước mắt từ khóe mắt của hắn triệt để trượt xuống.
Dược Vương thấy, cầm một loại thuốc, đưa đến mũi Vân Trung Hạc.
"Ngủ đi, ngủ một giấc sẽ tốt."
Vân Trung Hạc triệt để hôn mê ngủ thiếp đi.
. . .
Không biết qua bao lâu!
Vân Trung Hạc lại một lần nữa tỉnh lại.
Lần này là triệt để tỉnh lại, triệt để sống lại.
Toàn bộ thân thể đầu tiên như là bị ác mộng, hoàn toàn không có phản ứng, trọn vẹn một hồi lâu, toàn bộ thân thể mới khôi phục từng tấc một.
Phảng phất đã dùng hết khí lực toàn thân.
Vân Trung Hạc bỗng nhiên ngồi dậy.
"Ca ca ta đâu? Ca ca ta đâu? Ca ca ta đâu? !"
Hết thảy phát sinh trước đó, hắn mặc dù nhìn không thấy, nhưng lại nghe được rõ rõ ràng ràng.
Tên mập mạp kia, mập mạp muốn chơi hết gái thiên hạ kia, trêu chọc Nam Chu đế quốc hoàng đế kia, muốn đào hôn kia, mập mạp nói không biết vì sao nhìn thấy Vân Trung Hạc liền thấy thân cận kia.
Chính là thân ca ca của hắn, song bào thai thân ca ca.
Vẻn vẹn gặp qua một lần.
Nhưng gã dùng máu của mình, cứu vãn sinh mệnh Vân Trung Hạc.
Gã dùng sinh cơ của chính mình, vãn hồi sinh cơ Vân Trung Hạc.
"Ca ca ta đâu? Ca ca ta đâu?" Vân Trung Hạc cao giọng nói.
Lúc này, một người phi nước đại vào.
Đầu tiên là không dám tin nhìn qua Vân Trung Hạc, sau đó bỗng nhiên ôm lấy hắn.
"Con của ta, con của ta, ngươi rốt cuộc sống rồi."
"Thượng thiên phù hộ, ngươi rốt cuộc sống, sống rồi."
"Từ nay về sau, mỗi ngày ta đều ăn chay niệm Phật, tuyệt đối không động bất kỳ thức ăn mặn gì."
Phong Hành Diệt ôm Vân Trung Hạc, một hồi buông ra, nhìn hắn một hồi lâu, sau đó lại ôm chặt hắn.
Phảng phất sợ Vân Trung Hạc lại chết đi.
Vân Trung Hạc nói: "Nghĩa phụ, ta đang ở đâu? Ca ca ta đâu?"
Phong Hành Diệt nói: "Hài tử, ngươi đang ở trong hoàng cung, ngươi trong hoàng cung Đại Doanh đế quốc ta."
Hoàng cung?
Lần này Vân Trung Hạc hôn mê bao lâu?
Trước đó còn trong Dược Vương cốc tiếp nhận trị liệu, mà bây giờ lại trong hoàng cung Đại Doanh.
"Ca ca ta đâu?" Vân Trung Hạc hỏi.
Ánh mắt Phong Hành Diệt khẽ run lên nói: "Hắn, hắn đang, một hồi nghĩa phụ mang ngươi đi thăm . . . Nhìn hắn có được hay không?"
Tiếp theo, Phong Hành Diệt đại nhân nói: "Hài tử, ngươi sống lại, đây chính là thiên đại hỉ sự, là lão thiên gia ban cho chúng ta việc vui lớn nhất. Chúng ta phải vui vẻ, vui vẻ hơn."
Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm một tên thái giám.
"Phong đại nhân, thời điểm không sai biệt lắm."
Phong Hành Diệt đại nhân lau nước mắt nơi khoé mắt, sau đó quỳ thẳng trên mặt đất.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Lập tức, Phong Hành Diệt dập đầu.
Phía ngoài hơn mười thái giám, chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống.
Phong Hành Diệt nói: "Khởi bẩm bệ hạ, con ta trọng thương chưa lành, không thể bái đại lễ, xin hoàng thượng thứ tội!"
"Không sao, không sao. . ." Hoàng đế bệ hạ đi thẳng tới ngồi bên giường Vân Trung Hạc, nắm chặt tay Vân Trung Hạc, ôn nhu nói: "Hài tử, ngươi chịu khổ, chịu khổ rồi."
"Lần này đại chiến, tuy có biến cố to lớn, nhưng bây giờ hết thảy đã kết thúc, kết thúc rồi. Nhưng chúng ta cuối cùng xem như đại thắng, Vân Trung Hạc ngươi giành công rất vĩ đại, trẫm muốn thưởng ngươi, tưởng thưởng trọng hậu cho ngươi!"