Chương 282: Đại hoạch toàn thắng! Máu tươi tại chỗ! (1)
Trước đó đã nói qua, trước mặt mọi người ám sát một tên giải nguyên, nhất định hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên đây là tử sĩ không thể nghi ngờ.
Mà có thể khu động một tử sĩ, chỉ có lợi ích là không đủ, mà tử sĩ này còn nhất định phải là người thuộc trận doanh Nộ Lãng Hầu phu nhân, cho nên duy nhất có thể khu động tử sĩ này, đại khái cũng chỉ có người nhà của gã.
Mà vị Liễu Trọng này, chính là một hiếu tử.
Năm đó nếu như gã lưu lại Nộ Lãng hầu tước phủ, sớm đã có tương lai tốt hơn.
Nhưng vì trở về phụng dưỡng lão mẫu, gã dứt khoát kiên quyết từ bỏ tương lai tốt đẹp, rời Giang Châu phủ phồn hoa này, trở về quê quán thâm sơn cùng cốc.
Nếu như Nộ Lãng Hầu là một quan viên bình thường, vậy trực tiếp an bài một chức huyện úy không là vấn đề.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Nộ Lãng Hầu không biết làm người, cũng không biết làm quan, chỉ là một cô thần biết đánh trận. Sau khi Liễu Trọng hồi hương, chỉ được an bài dân quân bách hộ.
Chức vị này nếu như rơi vào tay một ít đầu lĩnh bang phái, hoàn toàn có thể phong sinh thủy khởi, trở thành một tên địa đầu xà.
Nhưng Liễu Trọng này võ công mặc dù không tệ, nhưng cũng là một người thành thật.
Cho nên ngạnh sinh làm dân quân bách hộ này thành lão hoàng ngưu, chẳng những không vớt được chất béo, ngược lại đắc tội không ít người.
Lão mẫu gã sinh bệnh nặng là thật, vì mẫu thân chữa bệnh tiêu hết gia sản cũng là thật.
Cho nên Ngao Bình ngay từ đầu cũng muốn dùng tiền tài mua gã, kết quả đương nhiên không thành công.
Thế là, Ngao Bình đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp bắt lão mẫu Liễu Trọng, thê tử, còn có hai đứa bé.
Đồng thời uy hiếp Liễu Trọng, nếu như ngươi không nghe lời, toàn bộ người nhà của ngươi vứt cho chó ăn.
Nếu như ngươi nghe lời đi ám sát Ngao Minh, đồng thời vu oan giá họa mẹ con Nộ Lãng Hầu phu nhân Liễu thị, ta chẳng những sẽ thả người nhà của ngươi, sẽ còn xuất tiền chữa bệnh cho mẫu thân ngươi.
Thế là, Liễu Trọng thành thật này phải ngoan ngoãn nghe lời.
. . .
Nghe Vân Trung Hạc nói, sắc mặt Ngao Bình đại biến, sau đó cười lạnh nói: "Ngao Ngọc, ngươi lại ăn nói bừa bãi gì đó, ta ngay cả ngươi cũng đánh nốt."
Muốn lừa ta? Không dễ dàng như vậy.
Vậy Vân Trung Hạc đang gạt Ngao Bình sao?
Đương nhiên không phải!
Lúc này Vân Trung Hạc đối mặt cũng không phải Hắc Băng Đài, cũng không phải đỉnh cấp độc sĩ như Yến Biên Tiên.
Ngao Bình là ấu tử Ngao Đình sủng ái nhất, cũng là Bình gia Giang Châu phủ.
Thủ hạ đến mấy trăm, thế lực bang phái trong Giang Châu phủ kính sợ Ngao Bình không thôi, thậm chí coi là ô dù.
Cho nên, bình thường có việc gì xấu, đều giao cho Ngao Bình tới làm.
Trong tay người này cũng không biết có bao nhiêu người, không biết nuôi bao nhiêu kẻ liều mạng.
Nhưng loại người này làm việc bí ẩn thế nào? Vậy chưa chắc.
Khi mẫu thân ngẫu nhiên gặp Liễu Trọng, Vân Trung Hạc lập tức cảnh giác, trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ cách Liễu Trọng làm người, còn tất cả người nhà của gã.
Sau đó, liền phái người nhìn chằm chằm vào Ngao Bình.
Chuyện này quá trọng yếu, Ngao Bình nhất định phải tự mình đi xử lý.
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm vào kinh, nhưng trong phủ hầu tước còn có mấy chục tên cao thủ.
Gã dù sao cũng là Phiêu Kỵ đại tướng quân, dựa theo chế độ triều đình, phủ đệ gã có thể nuôi mấy trăm tên thân binh hộ vệ.
Ngao Tâm lãnh đạm với bất kỳ người nào, duy chỉ ngoại trừ đối với lão binh đi theo mình.
Cho nên, lão binh hộ vệ trong Nộ Lãng hầu tước phủ, thuần một sắc đều là thương binh xuất ngũ.
Hoặc là bị bắn mù một con mắt, hoặc là què một cái chân, hoặc là gãy mất một cánh tay.
Tóm lại, nhìn qua toàn bộ đều là vớ va vớ vẩn.
Thân vệ trong nhà quý tộc Giang Châu phủ khác, toàn bộ đều khí vũ hiên ngang, oai hùng bất phàm. Duy chỉ có hộ vệ Nộ Lãng hầu tước phủ, từng người đều vô cùng thê thảm. Vì chuyện này mà Nộ Lãng Hầu còn bị toàn bộ giới quý tộc Giang Châu phủ chế nhạo.
Đám người này mặc dù tàn tật.
Nhưng. . . Toàn bộ đều là cao thủ.
Trong đó có một nửa, đều là từ trinh sát ra. Đối với một chi quân đội, trinh sát hoàn toàn là cao thủ trong cao thủ.
Ngao Ngọc lúc ấy chơi gái tận thiên hạ, Nộ Lãng Hầu liền điều động mấy chục tên cao thủ, thời thời khắc khắc bảo hộ hắn.
Những trinh sát trong quân này, chém giết trên chiến trường Nam Man vài chục năm, bản lãnh gì mà không biết.
Chớ nói chi chỉ là truy lùng.
Cho nên chỉ cần Vân Trung Hạc liệu định tiên cơ, vậy kế tiếp hết thảy sẽ dễ như trở bàn tay.
Ngao Bình bắt giấu người nhà Liễu Trọng phi thường bí ẩn, nhưng chỉ vẻn vẹn mấy canh giờ, lập tức bị trinh sát Nộ Lãng Hầu phát hiện.
Chỉ cần theo dõi Ngao Bình, nhất định sẽ phát hiện địa điểm người nhà Liễu Trọng bị giam.
Sau đó, hộ vệ đầu lĩnh Ngao Hắc mang theo mấy chục tên cao thủ mai phục bốn phía, gắt gao nhìn chằm chằm, nhưng không động thủ.
Bởi vì một khi động thủ cứu người, sẽ đả thảo kinh xà.
Như vậy lúc nào động thủ?
Chờ Vân Trung Hạc và Nộ Lãng Hầu phu nhân bị bắt vào phủ thái thú, chính thức động thủ cứu người.
Ngao Bình điều động mấy chục tên võ sĩ trông coi người nhà Liễu Trọng.
Nhưng những người này làm sao có thể là đối thủ của thân vệ Nộ Lãng Hầu?
Mà Ngao Hắc suất lĩnh thân vệ Nộ Lãng Hầu đã mai phục hai ngày, cũng chuẩn bị hai ngày.
Hoàn toàn là tập kích như thiểm điện.
Vẻn vẹn mấy phút, đã xử lý xong mấy chục thủ hạ Ngao Bình.
Nói thật, Ngao Bình xác thực nuôi mấy chục thủ hạ, xem như cao thủ vô cùng lợi hại.
Nhưng Ngao Bình cảm thấy, người nhà Liễu Trọng đều là già yếu, căn bản không có một chút sức phản kháng nào, căn bản không cần cao thủ lợi hại trông ở chỗ này.
Cao thủ, nên để bọn chúng đi làm chuyện trọng yếu hơn.
Nhưng các võ sĩ trông coi người nhà Liễu Trọng, cũng là cùng hung cực ác. Phát hiện có người đột kích, lập tức sẽ động thủ, giết sạch toàn bộ người nhà Liễu Trọng, như vậy sẽ chết không đối chứng.
Cho nên, thủ lĩnh hộ vệ Nộ Lãng hầu phủ Ngao Hắc, quyết định sử dụng thổi tên. Đây là vũ khí Nam Man, vô thanh vô tức, mà đầu mũi tên lại có kỳ độc.
Quả nhiên, Ngao Hắc sử dụng rất tốt.
Từ đầu tới đuôi không đến ba phút, liền diệt mấy chục người, cứu toàn bộ người nhà Liễu Trọng ra.
Sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất đưa người nhà Liễu Trọng tới phủ thái thú.
. . .
Trong đại đường phủ thái thú.
Vân Trung Hạc nói: "Liễu Trọng ngươi là một đại hiếu tử, vì tính mệnh mẫu thân và hài tử, cho nên ngươi cam nguyện bị người xấu lợi dụng, đi ám sát Ngao Minh, sau đó vu oan lên đầu ta và mẫu thân ta."
"Ngươi thống khoái, trực tiếp bị khai đao chém. Nhưng ngươi cảm thấy mẫu thân và hài tử ngươi có thể sống tốt sao? Đơn giản quá ngây thơ rồi, chờ ngươi chết xong, bọn chúng sẽ giết người diệt khẩu mẫu thân và hài tử ngươi."
"Ngươi đã từng là hộ vệ nô bộc mẫu thân ta, ở nhà ta mười mấy năm, nhà ta có bạc đãi ngươi không? Nghe nói mẹ ngươi bệnh nặng, mẫu thân ta lập tức đem tất cả tiền cho ngươi, hơn nữa còn trở về nhà tìm đại phu, chữa bệnh cho mẫu thân ngươi. Mẫu thân của ta thiện lương cỡ nào, nhân nghĩa cỡ nào?"
"Mà có ít người, trực tiếp bắt mẹ của ngươi, bắt con của ngươi, dùng tính mạng của họ uy hiếp ngươi, uy hiếp ngươi hãm hại mẫu thân ta. Sau đó, ngươi thật làm như vậy."
"Dựa vào cái gì như vậy?"
"Ngươi hiếu thuận, ngươi vì lão mẫu và hài tử ngươi, cho nên hại mẹ con ta. Dựa vào cái gì?"
"Người xấu hại ngươi, uy hiếp ngươi, ngươi không tìm bọn hắn liều mạng. Ngươi ngược lại đến hại chúng ta, hại ân nhân ngươi."
"Ngươi trung hiếu nhân nghĩa đâu? Lương tri ngươi đâu? Dựa vào cái gì thế giới này người tốt lại bị hại, người xấu đạt được mục đích?"
Vân Trung Hạc chân thành tha thiết nói: "Liễu Trọng, hiện tại mẫu thân ngươi và hài tử còn chưa đưa tới. Cho nên ngươi còn có cơ hội vãn hồi lương tri. Ngươi ngay ở trước mặt của mọi người nói ra, nói ra chân tướng."
Liễu Trọng trầm mặc không nói.
Vân Trung Hạc run rẩy nói: "Liễu Trọng, nếu lương tri ngươi chưa mất, ngươi mau nói chân tướng ra."
Gương mặt Liễu Trọng co quắp một chút, sau đó dời ánh mắt đi.
Phụ tử Ngao Đình, Ngao Bình thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười lạnh, càng thêm bình tĩnh. Ngao Ngọc là đang lừa bọn họ, nếu không trực tiếp giao ra người nhà Liễu Trọng là được, căn bản không cần trình diễn một màn này.
Ngao Ngọc à, ngươi vẫn ngây thơ ngu xuẩn như thế.
Lương tri? Người có lương tri, đều sẽ xong đời, muốn cái gì lương tri?
Vân Trung Hạc nghiêm nghị nói: "Liễu Trọng, ngươi đây là hiếu thuận sao? Ngươi bất trung bất nghĩa, vì người nhà của ngươi, ngươi hãm hại ân nhân của ngươi, ngươi tính là người tốt gì chứ?"
Liễu Trọng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Trung Hạc và Nộ Lãng Hầu phu nhân, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Sau đó, gã gằn từng chữ: "Ta đã nói rồi, chính phu nhân cho ta bốn trăm lượng bạc, để đi ám sát Ngao Minh, căn bản không có người bức ta hãm hại ngươi."
Lời này vừa ra, Nộ Lãng Hầu phu nhân Liễu thị thật kinh ngạc.
Bởi vì nàng nghe được, lúc Liễu Trọng nói ra câu nói này, nội tâm thật tràn đầy oán hận, oán hận nàng.
Dựa vào cái gì? Vì cái gì?
Ta đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi lại oán hận ta?
Nhưng Vân Trung Hạc không chút nào ngạc nhiên.
Đây chính là nhân tính!
Người tốt oán hận, càng thêm tru tâm.
Liễu Trọng oán hận đối với Nộ Lãng Hầu, đối với Nộ Lãng Hầu phu nhân, chất chứa đã rất sâu.
Năm đó gã bởi vì hiếu thuận, trở về quê quán phụng dưỡng lão mẫu, ngay từ đầu còn tính là đầy nhiệt huyết. Nhưng về sau chịu cảnh sinh hoạt cơ cực, cảnh ngộ phi thường không tốt.
Tiếp đó mẹ già bệnh nặng, gã dùng hết gia tài cũng không chữa khỏi.
Mặc dù không nói ra, nhưng nội tâm của gã biết, nếu như lúc ấy gã không rời Nộ Lãng hầu phủ sẽ không thê thảm như vậy.
Gã cũng oán hận, vì sao Nộ Lãng Hầu không an bài cho gã một chức vị có quyền thế, vì sao không thể vì gã làm việc riêng. Nếu như an bài cho gã làm huyện úy, mà không phải dân quân bách hộ, gã làm sao đến mức thảm hại như hôm nay?
Mặc dù hôm nay gã thảm trạng, hoàn toàn là lựa chọn của chính gã.
Nhưng người vô năng, oán trời trách đất là bản năng.
Cho nên gã vu oan hãm hại Nộ Lãng Hầu phu nhân một mặt là bị ép, nhưng ở sâu trong nội tâm không phải là không có một Ác Ma, cũng muốn làm như vậy?
Thái thú Uất Trì Đoan lạnh giọng nói: "Liễu thị, Ngao Ngọc, ngươi có lời gì để nói?"
Ngao Bình dữ tợn nói: "Hết biện pháp rồi? Vậy ta bắt đầu đánh ngươi."
"Có ai không, bắt Ngao Ngọc đè xuống đất, cùng một chỗ đánh, cùng một chỗ đánh! Hôm nay Ngao Bình ta, sẽ quân pháp bất vị thân, trừ hại cho dân!"
"Chậm!"
Lúc này, một lão giả chậm rãi đi đến.
Thái thú Uất Trì Đoan nhìn thấy người tới, không khỏi hơi cau mày, nội tâm chán ghét vứt bỏ, nhưng lại không thể không đứng lên đón chào.
"Ninh công, ngài sao lại tới đây?" Thái thú đại nhân chẳng những đứng lên đón, hơn nữa còn đích thân tới dẫn lên.
Bọn người Ngao Đình, cũng đứng dậy hành lễ.
Vị Ninh công này là ai?
Tiền ngự sử đại phu của Nam Chu đế quốc, Ninh Bất Khí, năm nay hơn tám mươi tuổi, về hưu đã hai mươi năm.
Cả đời người này đều là ngự sử, chân chính hai tay áo thanh phong, thanh danh và tư lịch, không có gì cả.
Mà đi tới chỗ nào, đều bị người chán ghét vứt bỏ, bởi vì vô cùng thích bao đồng xen vào chuyện người khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác lão già đời, niên kỷ già, lại từng làm qua ngự sử đại phu, tính tình vừa thúi vừa cứng.
Lúc này, trên người lão mặc vải bào, đã cũ nát, khí tức trên thân người già đặc thù, cho nên thái thú Uất Trì Đoan cố nín thở.
Nhưng không có cách nào, phải mời người già à.
Vị Ninh Bất Khí này không chỉ lớn tuổi, hơn nữa còn là lão tiền bối trên khoa cử.
"Có ai không, mang cho Ninh công một cái ghế, nhất định phải mềm một chút." Thái thú cao giọng nói.
Một lát sau, một cái ghế đưa tới, tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí run run rẩy rẩy ngồi xuống.
"Lớn tuổi, cũng bị người chê, xảy ra bản án lớn như vậy, cũng không có ai nói cho ta biết." Ninh Bất Khí run giọng nói: "Vài thập niên trước, lúc ta trong triều, đại án gì đều gặp, cũng chỉ có tam ti hội thẩm, mới cần ngự sử đại phu này ra sân."
Ninh Bất Khí chính là như vậy, đến mỗi một nơi, liền trách cứ người khác lạnh nhạt với lão. Sau đó nói lịch sử huy hoàng của mình, năm đó ta ngưu bức dường nào.
"Các ngươi tiếp tục đi, ta liếm láp da mặt ở bên cạnh dự thính, các ngươi cứ xem ta như một người không có phận sự là được." Ninh Bất Khí lại nói.
Thái thú Uất Trì Đoan nói: "Đâu có, nào dám? Có Ninh công tọa trấn, thực sự không thể tốt hơn."
Ninh Bất Khí lại líu lo không ngừng nói: "Ai, lớn tuổi, bị người chán ghét mà vứt bỏ. Kiệu quan cũng không có, nước suối Ngọc Long sơn cũng không có người đưa. .. Bất quá, ta cũng không yêu cầu những vật này, ngươi nếu đưa tới cửa, ta ngược lại muốn đánh ra."
Ai! Đây chính là hiện thực.
Ngươi không tiễn ta, ta ghi hận ngươi. Ngươi muốn đưa ta, ta còn phải bày ra khoan dung, đuổi ngươi ra.
Thái thú Uất Trì Đoan hắng giọng một cái nói: "Chứng cứ bản án vô cùng xác thực, Liễu Trọng trước mặt mọi người ám sát Ngao Minh, cùng hung cực ác, không cần chờ đến thu, trực tiếp chém đầu. Nộ Lãng Hầu Liễu thị, đố kỵ hiền năng, mua hung giết người, cho đeo gông xiềng, dạo phố ba ngày, lưu vong ba ngàn dặm."
Sau đó, thái thú Uất Trì Đoan bỗng nhiên muốn goc mộc, trực tiếp định án.
Bởi vì Ninh Bất Khí tới, liền có thêm một chút biến số.
"Đại nhân. . . Bên ngoài tới một đám người, xưng là hộ vệ Nộ Lãng hầu tước phủ, áp tải mấy chục tên võ giả, nói là lưu manh bắt cóc người nhà Liễu Trọng. Cùng đi, còn có người nhà Liễu Trọng." Văn thư phía ngoài xông vào bẩm báo.
Thái thú Uất Trì Đoan lạnh giọng nói: "Án này đã phán quyết, không cần tự nhiên đâm ngang.