Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 283: Đại hoạch toàn thắng! Máu tươi tại chỗ! (2)

Chương 283: Đại hoạch toàn thắng! Máu tươi tại chỗ! (2)
"

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một tràng tiếng trống.

"Tùng tùng tùng . . ."

Thái thú Uất Trì Đoan cả giận nói: "Người nào gióng trống?"

Một lát sau, một tên quan lại đến báo.

"Khởi bẩm đại nhân, người đánh trống kêu oan là một lão nhân thất tuần, tự xưng là mẫu thân của Liễu Trọng."

Lời này vừa ra, sắc mặt Ngao Đình, Ngao Bình kịch biến.

Ánh mắt thái thú Uất Trì Đoan cũng run lên.

60 tuổi trở lên đánh trống kêu oan, đương đường quan viên nhất định phải xử án, mặc kệ ngươi lúc này đang ngủ, hay đang ăn cơm, đều phải lập tức thăng đường xử án.

Nam Chu đế quốc lấy hiếu trị quốc, nhất định phải kính già.

Huống hồ, lúc này người gióng trống, đã 70 tuổi.

Trước mắt bao người, thái thú Uất Trì Đoan nhất định phải diễn kịch đúng chỗ.

Bên ngoài có mấy trăm tên thư sinh, công đường còn ngồi một Ninh Bất Khí để cho người ta chán ghét vứt bỏ.

"Có ai không, mời vị lão bà ngoài kia vào."

. . .

Một lát sau, mẫu thân của Liễu Trọng, thê tử, còn có hai đứa bé được đưa vào.

Thê tử Liễu Trọng quỳ trên mặt đất.

Mẹ già Liễu Trọng đã hơn bảy mươi tuổi, cho nên không cần quỳ.

Lúc này, sắc mặt Ngao Bình đã phi thường khó coi.

Không nghĩ tới, Ngao Ngọc nói lại là thật, người một nhà này vậy mà được cứu ra.

Nhưng. . . Thì tính sao?

Lúc đám người này bị bắt cóc, toàn bộ bị bịt mắt, căn bản không thấy tận mắt tướng mạo Ngao Bình gã.

Người một nhà này, gã rõ ràng giấu phi thường bí ẩn, mà vài ngày trước đã giấu rồi, sao còn bị phát hiện chứ?

Thái thú Uất Trì Đoan nói: "Lão phu nhân, ngươi đánh trống kêu oan, muốn cáo trạng người nào?"

Liễu Trọng lão mẫu nói: "Ta muốn cáo trạng Liễu Trọng con ta, bất trung bất hiếu, tội ngỗ nghịch."

Lời này vừa ra, Ngao Đình và thái thú Uất Trì Đoan biến sắc.

Liễu Trọng lão mẫu không cáo trạng Ngao Bình bắt cóc, lại trực tiếp cáo trạng con của mình bất trung bất hiếu ngỗ nghịch.

Cái này quá đại nghĩa nghiêm nghị, Nam Chu đế quốc lấy hiếu trị quốc, cho nên vụ án này không thể không xử.

Mà lại không cần chứng cứ.

Sau đó, khả năng cục diện bị phá.

Ánh mắt lão mẫu Liễu Trọng liếc nhìn toàn trường, cuối cùng rơi vào trên khuôn mặt tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí, tiến lên hành lễ nói: "Vị đại nhân này, dân phụ ngu muội vô tri, cũng không hiểu ở đây chư vị đại nhân là chức quan gì, nhưng ta nhìn ngài giống như thanh quan, giống như là quan tốt, cho nên muốn cầu xin ngài làm chủ cho ta."

Lời này vừa ra.

Ninh Bất Khí cơ hồ thoải mái muốn bay lên, hoàn toàn sờ trúng điểm G của lão.

Lão bị người ghét bỏ lãng quên đã lâu, quá tịch mịch.

Lập tức, lão nhiệt huyết sôi trào nói: "Vị lão muội muội này, ngươi có gì oan khuất cứ nói, ta là tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí, mặc dù nghỉ hưu đã lâu, nhưng ta vẫn như cũ còn quyền lực. Hôm nay nếu ai dám khinh ngươi, ta liền dâng sổ cho hoàng đế bệ hạ. Nếu hoàng đế không dùng được, ta liền dâng sổ cho thái thượng hoàng, tóm lại sẽ cho ngươi một cái công đạo."

Lão mẫu Liễu Trọng nói: "Vậy lão thân trước hết cảm tạ Thanh Thiên đại nhân."

Sau đó, lão mẫu Liễu Trọng chỉ vào Liễu Trọng, cả giận nói: "Con ta Liễu Trọng, thứ nhất phạm tội, bất trung chủ nhân. Năm đó hắn rời Nộ Lãng hầu tước phủ, trở về quê quán, đảm nhiệm dân quân bách hộ. Mặc dù ở bên ngoài không nói, nhưng trong nhà có nhiều oán trách, nói Nộ Lãng Hầu quan lớn như vậy, cũng không an bài cho hắn một chức vị tốt, vẻn vẹn chỉ là một dân quân bách hộ. Lương tâm ngươi bị mờ ám sao? Nếu không có Nộ Lãng Hầu, ngươi có thể tập võ sao? Ngươi có thể cưới vợ sao? Ngươi ngay cả một nông dân ở nông thôn cũng không bằng, chỉ có thể đi làm nô tài cho địa chủ. Dân quân bách hộ cũng là quan, chính năng lực ngươi không đủ, lại ghét bỏ chức quan nhỏ. Nếu như ngươi có năng lực, đã sớm dựa vào bản lãnh của mình thăng lên."

"Nộ Lãng Hầu không làm việc thiên tư trái pháp luật, không kết bè kết cánh, không nguyện ý đi cửa sau an bài cho ngươi một chức quan lớn, điều này chẳng lẽ sai? Điều này chẳng lẽ sai lầm sao?"

"Con ta Liễu Trọng, tội thứ hai, tên là hiếu thuận, kì thực mua danh chuộc tiếng. Mười mấy năm qua, Nộ Lãng Hầu phu nhân cũng không quên lão phụ này, còn thường xuyên phái người đưa tới thư, đưa tới lễ vật, ngày lễ ngày tết còn đưa tới đồ tết. Ta cũng thừa dịp còn có thể động đậy, vì phu nhân, vì thiếu gia, vì tiểu thư kết vài đôi giày vải, phái con ta Liễu Trọng đưa đến cho Nộ Lãng Hầu phu nhân. Kết quả năm sau, trong thư phu nhân cũng không nói tới những thứ này, ta còn tưởng phu nhân ghét bỏ, cho nên cũng không làm tiếp những giày vải này. Kết quả có một ngày, ta phát hiện tại kho củi dưới mặt đất, chôn mười mấy đôi giày vải ta làm cho Nộ Lãng Hầu phu nhân, thiếu gia, tiểu thư. Nguyên lai trong tâm Liễu Trọng oán trách Nộ Lãng hầu tước phủ, cho nên chôn những đôi giày này, cũng không có đưa đi. Làm hại ta tưởng rằng là hầu tước phu nhân ghét bỏ, nội tâm có khoảng cách."

"Tội thứ ba là, lấn tốt sợ ác, nối giáo cho giặc. Ta và tôn nhi bị người bắt cóc, kẻ xấu dùng tính mạng của chúng ta uy hiếp bắt Liễu Trọng đi giết người, vu oan cho chủ cũ hắn. Kết quả hắn đi làm thật, ngươi mặt ngoài là hiếu thuận, vì cứu mẹ mà giết người. Nhưng ta sống như vậy, còn không bằng chết đi. Ngươi đây là muốn ta trở thành bất nhân bất nghĩa, ngươi để cho ta sau này chết, không còn mặt mũi tiến vào mộ tổ Liễu thị sao?"

"Chư vị đại nhân, Liễu Trọng con ta bất trung bất hiếu ngỗ nghịch như thế, xin các người xử lý nghiêm khắc."

Thái thú Uất Trì Đoan lập tức tê cả da đầu.

Mẫu thân cáo con, tuyệt đối cáo đều chuẩn.

Huống chi, vị lão mẫu Liễu Trọng này đại nghĩa trong tay, căn bản không có cách phản bác.

Mà liên quan tới việc lão bị người bắt cóc, kẻ xấu uy hiếp con của lão đi giết người, đồng thời vu oan cho Nộ Lãng Hầu phu nhân, lão cũng hoàn toàn nắm sơ lược.

Vụ án này, kỳ thật mấu chốt không phải chứng cứ, mà là lòng người và dư luận.

Nam Chu đế quốc, dù sao cũng là người trị.

Trọn vẹn một hồi lâu, thái thú Uất Trì Đoan nói: "Lão phu nhân, ngươi. . . Ngươi cáo trạng con trai của ngươi Liễu Trọng những tội danh này, có . . . Có chứng cứ không?"

"Chứng cứ?" Lão mẫu Liễu Trọng cười lạnh một trận, run rẩy nói: "Chứng cứ? Chứng cứ thật sao? Ta cho ngươi. . ."

Sau đó, lão lảo đảo đi tới.

Vân Trung Hạc bỗng nhiên đứng lên, vọt tới phía lão mẫu Liễu thị.

"Lão phu nhân, đừng, đừng. . ."

Nhưng đã chậm.

Lão mẫu Liễu Trọng hơn bảy mươi tuổi bỗng nhiên đụng đầu vào cây cột, lập tức đầu vỡ ra, máu tươi chảy ra.

Trước khi chết, lão nhìn qua thái thú Uất Trì Đoan nói: "Chứng cớ này, có đủ hay không. . ."

Toàn trường triệt để sợ ngây người.

Thậm chí mấy người bỗng nhiên ngồi dậy.

Vân Trung Hạc ôm lấy lão mẫu Liễu Trọng, dò xét hơi thở của lão.

"Thiếu gia, con ta hồ đồ, cứu tôn nhi ta, cứu tôn nhi ta . . ." Lão mẫu Liễu Trọng nói ra câu sau cùng, sau đó triệt để chết đi.

"Được, được, được . . ." Vân Trung Hạc liều mạng gật đầu: "Ta nhớ kỹ, ta nhớ kỹ."

Mấy trăm thư sinh phía ngoài, hơn ngàn quần chúng, toàn bộ bị một màn này chấn kinh đến rùng mình.

Mẫu thân cáo con, vốn đã đủ rung động, hơn nữa còn đương đường đâm chết.

Chứng cớ gì? Toàn bộ bị cái va chạm này, đâm đến thịt nát xương tan.

Người ta mẹ già, đương đường đâm chết, dùng cái chết làm chứng cứ, còn chưa đủ à?

Mà lão mãi cho đến lúc đâm chết, cũng không có cáo Ngao Bình bắt cóc lão, vẫn là cáo con của lão bất trung bất hiếu, ngỗ nghịch.

Tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí run run rẩy rẩy đứng lên, sửa lại trường bào, khom người về phía thi thể lão mẫu Liễu Trọng.

"Lão muội muội, xin ngươi nhận cái cúi đầu của Ninh Bất Khí ta!"

"Thiên cổ nghĩa mẫu, thiên cổ nghĩa mẫu, máu tươi tại chỗ, đương đường giáo tử."

Tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí nhìn mấy trăm tên thư sinh phía ngoài, giận dữ hét: "Sách của các ngươi đọc được đi nơi nào? Vị lão mẫu này vừa dùng cái chết giáo huấn con của mình phải trung hiếu nhân nghĩa, cũng là đang giáo dục các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không cảm nhận sao? Không nhận được giáo dục sao?"

Lời này vừa ra.

Mấy trăm tên thư sinh phía ngoài, cũng quỳ xuống.

"Thiên cổ nghĩa mẫu, thiên cổ nghĩa mẫu, máu tươi tại chỗ, đương đường giáo tử."

"Thiên cổ nghĩa mẫu, máu tươi tại chỗ, đương đường giáo tử."

Không chỉ mấy trăm tên thư sinh quỳ xuống, mấy ngàn tên quần chúng cũng quỳ xuống toàn bộ.

Từ xưa đến nay khó khăn nhất là nhìn người vừa chết, vạn chúng nhìn trừng trừng người vừa chết này, thật sự là làm trái tim tất cả mọi người chấn động đến từng đợt run rẩy.

Tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí đi tới trước mặt Liễu Trọng, lạnh giọng nói: "Tên nghịch tử này, ngươi có lời gì để nói không?"

Mà lúc này, Liễu Trọng đã sớm co quắp trên mặt đất.

Đối với gã, toàn bộ thế giới hoàn toàn thiên băng địa liệt.

Khi mẫu thân gã mang theo hài tử tiến vào đại đường, gã đương nhiên vui vẻ, nhưng lại ngũ vị tạp trần.

Nhưng khi mẫu thân gã đâm chết, đầu óc của gã trong nháy mắt trống không, phảng phất toàn bộ linh hồn đều bị phá thành mảnh nhỏ. Mẹ già à, gã hiếu thuận cả đời với mẹ già, bây giờ vì hắn mà chết rồi.

Đúng, mẹ già chính là vì Liễu Trọng gã mà chết, vì nhi tử Liễu Trọng mà chết.

Lúc này nghe tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí chất vấn, Liễu Trọng phảng phất không có phản ứng.

Trọn vẹn một hồi lâu sau, thân thể của gã mới bắt đầu run rẩy kịch liệt.

"Mẹ, mẹ, mẹ. . ."

Sau đó, Liễu Trọng phát ra tiếng chim quyên khấp huyết.

Hốc mắt vỡ ra, máu tươi chảy ra.

Sau đó, thê tử của gã, con của gã, tại công đường khóc nỉ non thê thảm.

Nộ Lãng Hầu phu nhân cũng lặng yên rơi lệ.

Mà vị lão mẫu Liễu Trọng này, từ đầu đến cuối được Vân Trung Hạc ôm vào trong ngực.

Hai chân Liễu Trọng đã không cách nào đi được, trực tiếp bò đến hướng thi thể lão mẫu.

Tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí nghiêm nghị nói: "Ngươi không có tư cách đi qua, ngươi không có tư cách đụng vào thi thể mẫu thân cao khiết của ngươi. Nghịch tử ngươi bất trung bất hiếu này, không có tư cách làm con của lão. Nói. . . Mẫu thân ngươi cáo ngươi ngỗ nghịch, ngươi có lời gì để nói không? Lão trước khi chết, phó thác vụ án này cho ta, ta nhất định phải xử tốt cho lão."

Lúc này, tiền ngự sử đại phu đảo khách thành chủ, hoàn toàn chủ đạo toàn bộ bản án.

Nhưng thái thú đại nhân Uất Trì Đoan đã không có biện pháp, bởi vì lão mẫu Liễu Trọng trước khi chết phó thác hết thảy cho Ninh Bất Khí.

Người chết là lớn, trước mắt bao người, ngươi cũng không thể ngay cả di ngôn một lão nhân hơn bảy mươi tuổi mà không quan tâm.

"Mẹ, mẹ, mẹ. . ." Liễu Trọng liều mạng gào thét, liều mạng khóc thét.

Ninh Bất Khí quát: "Ngươi có lời gì để nói, có gì để nói?"

Liễu Trọng liều mạng dập đầu với thi thể mẫu thân.

"Mẹ, nhi tử biết tội, nhi tử biết tội."

"Mẹ, nhi tử bất trung bất hiếu, đáng trời tru đất diệt."

Sau đó, Liễu Trọng bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ hướng Ngao Bình, quát ầm lên: "Là hắn, là Ngao Bình. Hắn bắt cóc mẫu thân của ta, con của ta. Bức bách ta đi ám sát Ngao Minh, sau đó vu oan cho Nộ Lãng Hầu phu nhân."

"Nội tâm ta oán trách Nộ Lãng Hầu ngày đó không an bài cho ta một chức quan tốt, cho nên mới có mười năm tinh thần sa sút. Bảy phần bởi vì an nguy của mẫu thân và nhi nữ, ba phần vì trả thù Nộ Lãng Hầu, cho nên ta đáp ứng hắn."

"Nộ Lãng Hầu phu nhân cho ta bạc, hạt dưa vàng, còn có ngân phiếu, đúng là chữa bệnh cho mẹ ta. Nàng từ đầu tới cuối đều không đề cập đến chuyện ta ám sát Ngao Minh."

"Mẹ, nhi tử bất trung bất hiếu, nên trời tru đất diệt, trời tru đất diệt à."

Tiếp theo, ánh mắt hung thủ Liễu Trọng phun lửa nhìn qua Ngao Bình, tức giận nói: "Ngươi tên cầm thú này, dùng mẫu thân và hài tử ta làm con tin, bức bách ta đi ám sát. Ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Vị đại nhân này, xin người làm chủ cho ta, xin người làm chủ cho ta."

Tiếp theo, hung thủ Liễu Trọng liều mạng dập đầu về phía tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí.

Toàn thân Ngao Bình run rẩy, nghiêm nghị nói: "Ngươi vu cáo lung tung, ngươi và Liễu thị cấu kết, vu cáo ta."

Thái thú Uất Trì Đoan nói: "Liễu Trọng, ngươi nói lời này, có chứng cứ không? Có chứng cứ không?"

Hung thủ Liễu Trọng cười thê thảm một tiếng, lớn tiếng quát ầm lên: "Chứng cứ? Chứng cứ thật sao? Ta cho ngươi, ta cho ngươi. . ."

Sau đó, Liễu Trọng bỗng nhiên đụng đầu vào mặt đất.

Trong nháy mắt đầu băng liệt, trực tiếp chết thảm!

Lại là chết thảm liệt, lấy làm chứng cớ.

Cái va chạm này, thật làm toàn bộ đầu đều đụng nát.

Tất cả mọi người toàn trường, lại một lần nữa bị chấn động đến rùng mình.

Lúc này, tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí hô một hơi, nói: "Ta phải vào kinh gặp hoàng đế bệ hạ, gặp thái thượng hoàng bệ hạ, phải cáo tri vụ án này một năm một mười, từ đầu chí cuối. Hung thủ cũng đã chết, người làm chứng cũng đã chết, người ta dùng cái chết để làm chứng, các ngươi không nhận. Vậy ta liền đi hoàng cung đánh trống kêu oan. Lão muội muội trước khi chết giao phó chuyện này cho ta, ta nếu không làm xong cho nàng, chết sẽ không còn mặt mũi. Ta đi cáo ngự trạng, chuẩn bị tam ti hội thẩm đi."

Sau đó, vị ngự sử đại phu này dứt khoát đi ra ngoài.

Sắc mặt Ngao Đình, Ngao Bình trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.

Thái thú Uất Trì Đoan cũng sắc mặt xám ngoét.

Gã và Ngao Đình nhanh chóng liếc nhau một cái.

Ánh mắt lão tổ tông Ngao Đình dữ tợn, bờ môi run rẩy, bỗng nhiên chỉ chính ấu tử Ngao Bình mình, nghiêm nghị nói: "Cầm thú à, ngươi thứ không bằng cầm thú này. Ngươi đố kỵ Ngao Minh, ngươi ghi hận tẩu tử Liễu thị ngươi. Ngươi vậy mà phái người ám sát Ngao Minh, hơn nữa còn vu oan tội danh cho tẩu tử ngươi, súc sinh ngươi không bằng heo chó này!"

. . .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch