“Tẩu tử, ngươi vẫn luôn nhìn ta làm gì vậy?” Quý Mỹ Du giơ tay sờ sờ gương mặt mình, không biết vì sao, nàng tổng cảm thấy sau khi sinh bệnh một hồi, tẩu tử tựa hồ như có cái gì thay đổi.
Hàng lông mi thật dài của Phó Chỉ Toàn rũ xuống, che dấu hận ý ở trong mắt, cười nhạt nói: “Ta chỉ cảm thấy Mỹ Du của chúng ta đã ra dáng đại cô nương rồi, cũng không biết công tử nhà ai có cái phúc khí này.”
Nàng nhớ rõ kiếp trước, lúc này Vạn thị đã bắt đầu để ý nhân gia cho Quý Mỹ Du, lại còn đem việc này giao cho nàng.
Bất quá, Quý gia chỉ có thể tính là gia đình tiểu phú, Quý phụ mất sớm, nam đinh duy nhất trong nhà là Quý Văn Minh lại đi tòng quân, bảy năm chưa về, sinh tử không biết. Chỉ cần gia đình hơi có tiền một chút đều chướng mắt Quý gia. Người có thể coi trọng Quý Mỹ Du, Vạn thị lại ghét bỏ người ta, cao không thành, thấp không phải, cuối cùng ngược lại khiến nàng chọc một thân tanh.
Đời này, nàng sẽ không bao giờ lại làm loại việc tốn công vô ích như thế này nữa.
Quả nhiên, chờ nàng thỉnh an xong, Vạn thị liền đưa Quý Mỹ Du đi, sau đó lại nhắc tới việc này: “A Toàn, Mỹ Du sang năm liền đến tuổi cập kê, ta là goá phụ, cả ngày chỉ ở trong nhà ăn chay niệm phật, không hỏi thế sự. Chuyện trong nhà từ trên xuống dưới đều là do ngươi lo liệu, hôn sự của Mỹ Du liền dựa vào ngươi. Trưởng tẩu như mẹ, Mỹ Du cũng là ngươi nhìn lớn lên, để ngươi thay nàng làm chủ, ta cũng yên tâm.”
Phó Chỉ Toàn cũng không thoái thác, lại cười nói: “Mẫu thân yên tâm, tức phụ nhất định sẽ hảo hảo thay thế Mỹ Du trấn cửa ải này. Bất quá theo ý của tức phụ, Mỹ Du sang năm mới cập kê, hôn sự này nhất thời cũng không nên vội, với lại chờ ngày nào đó phu quân áo gấm về làng, thì cần gì phải sầu lo không thể thay Mỹ Du chọn một hộ nhân gia xuất sắc.”
Lời này thật đúng là nói đến tâm tư của Vạn thị. Bà đời này chỉ có một trai một gái, sau khi nhi tử xuất chinh, nữ nhi chính là mệnh căn của bà. Bà tự nhiên là muốn nữ nhi có thể kiếm được một nhà chồng tốt. Nhưng tình huống hiện tại của Quý gia, nhân gia gia cảnh giàu có chỉ sợ sẽ chướng mắt nữ nhi của bà.
Bất quá loại tình huống này thực mau liền sẽ thay đổi. Vạn thị dùng tay vuốt ve giấy viết thư trong tay áo, nhìn về phía Phó Chỉ Toàn, ánh mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, người con dâu này hôm nay lại phá lệ mà nhắc tới việc này, là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng đã biết cái gì sao?
Vạn thị chỉ do dự một lát liền từ túi trong tay áo lấy phong thư ra, cười khanh khách mà đưa cho Phó Chỉ Toàn: “Vẫn là ngươi nghĩ đến chu đáo, chúng ta liền chờ Văn Minh trở về lại nghị thân cho Mỹ Du. Đây là phong thư sáng nay vừa mới đưa tới, ta đang chuẩn bị trễ chút đi qua nhìn ngươi, nói cho ngươi tin tức tốt này, ai ngờ ngươi lại tới trước xem cái lão bà tử ta này.”
Nghe ra ý tứ của Vạn thị trong lời nói, Phó Chỉ Toàn kinh ngạc mà khẽ nhếch miệng, ý cười tràn đầy toàn bộ gương mặt: “Mẫu thân, chẳng lẽ đây là thư của phu quân? Hắn……sắp về tới? Khó trách tối hôm qua ta mơ thấy hắn với ta nói, bảo ta chờ hắn.”
Hay là Bồ Tát đã hiển linh, bằng không Phó thị như thế nào sẽ đột nhiên mơ thấy Văn Minh? Trên mặt Vạn thị hiện lên một chút mất tự nhiên, nàng bắt lấy tay của Phó Chỉ Toàn có chút vội vàng hỏi: “A Toàn, ngươi cùng nương nói, ngươi đã mơ thấy cái gì?”
Phó Chỉ Toàn rũ mí mắt xuống, trên mặt dâng lên một chút thẹn thùng đỏ ửng, âm thanh nhỏ như ruồi muỗi: “Chính là mơ thấy vào ngày tuyết lớn bay đầy trời, phu quân mặc áo giáp màu bạc, cưỡi một con ngựa lớn màu mận chín, uy phong lẫm lẫm khải hoàn trở về, vào kinh triều kiến bệ hạ……”
Phó Chỉ Toàn cố ý đem hình ảnh lúc trước Quý Văn Minh hồi kinh vào thành kỹ càng tỉ mỉ mà miêu tả một lần. Nàng muốn ở trong lòng của Vạn thị gieo xuống một hạt giống, chờ ngày Quý Văn Minh hồi kinh, chính là thời điểm hạt giống này chui từ dưới đất lên nảy mầm. Nàng đảo muốn nhìn xem, ở giữa nhi tử yêu thương nhất cùng với thần phật kính trọng nhất, Vạn thị sẽ lựa chọn như thế nào.
Vạn thị nghe nàng nói rất thật như thế, ngay cả thời gian cũng nói ra được, trong lòng không khỏi giật mình, thậm chí bắt đầu hoài nghi đây là Bồ Tát cảnh cáo bà.
Bà cứng đờ chỉ vào phong thư trong tay Phó Chỉ Toàn còn chưa có mở ra, trên mặt cười đến càng thêm hiền lành: “A Toàn quả nhiên là người có phúc, chiến sự giữa chúng ta và Đại Lương đã kết thúc, Văn Minh ba tháng sau liền sẽ hộ tống đại tướng quân Chinh Nam hồi kinh báo cáo công tác.”
“A……” Trên mặt Phó Chỉ Toàn biểu hiện ra kinh hỉ, “Thật sao? Phu quân sắp về tới? Thật sự là quá tốt.”
Ngón tay của nàng run run rẩy rẩy mà mở phong thư ra, đọc nhanh như gió quét, nhìn nhìn, trên má của nàng không một tiếng động mà chảy xuống hai hàng thanh lệ.
Vạn thị thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của nàng, an ủi nói: “Hảo hài tử, mấy năm nay vất vả cho con. Cũng may Văn Minh liền sắp trở lại, con cũng coi như đã đợi được rồi…..”
“Vâng.” Phó Chỉ Toàn nặng nề gật đầu, hận ý trong lòng lại cao thêm một tầng.
Kiếp trước, nàng từ đầu tới cuối cũng chưa từng gặp qua phong thư này.
Nói cách khác, lão thái bà này kỳ thật đã sớm biết Quý Văn Minh sắp được về tới, đến nỗi vì sao lại cố ý gạt nàng, thì nhìn đến phía dưới tờ giấy viết thư bị người cẩn thận xoá đi một đoạn kia, trong lòng Phó Chỉ Toàn cũng đã hiểu.
Hoá ra lão thái bà này đã sớm biết sự tình Quý Văn Minh bỏ vợ cưới người khác, nguyên lai bi kịch kiếp trước của nàng lại ở chính thời điểm này đã bắt đầu.