Phó Chỉ Toàn vừa mới bước ra khỏi phòng của Vạn thị, sau lưng liền nghe được giọng nói của Vạn thị phía sau lưng phân phó nha hoàn Như Ý chuẩn bị hương nến bái phật.
Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái gian phòng này, cả phòng đều mang theo mùi hương bái Phật, câu môi cười lạnh, trời xanh có mắt, có xuống địa ngục hay không xuống địa ngục cũng không phải là xem ai cung phụng Phật nhiều hương hơn .
Nếu không, như thế nào giải thích được chuyện nàng trở về.
“Tẩu tử, tẩu tử, bên này……”
Phó Chỉ Toàn xoay đầu, môi hồng , má lúm đồng tiền thật sâu, tươi cười, nhìn về phía chỗ Quý Mỹ Du đang đứng ở chỗ hành lang gấp khúc hướng về phía nàng vẫy tay.
“Ngươi không phải mệt mỏi sao , như thế nào còn ở chỗ này?” Phó Chỉ Toàn đi qua, cười khanh khách mà nhìn nàng, chỉ là nụ cười kia chưa từng tới đáy mắt.
Quý Mỹ Du không hề phát giác , nàng mếu máo, ôm cánh tay của Phó Chỉ Toàn oán giận nói: “Ta không nói như vậy, nương lại muốn lôi kéo ta đi bái phật. Ai, nương cũng không biết sao lại thế này, mấy ngày nay liên tục lôi kéo ta đi bái phật, một lần quỳ chính là một hai canh giờ liền, nếu lại quỳ nữa thì chân ta cũng phải chặt đứt.”
Phó Chỉ Toàn cười nhẹ trách mắng: “Nói bừa cái gì vậy, nương đây là thành kính.”
Quý Mỹ Du bĩu môi, tiến đến bên tai Phó Chỉ Toàn, nhỏ giọng nói: “Ta thấy là tẩu hỏa nhập ma mới đúng, có nhiều khi hơn phân nửa đêm nương còn ngồi dậy thắp hương niệm kinh.”
Trong lòng Phó Chỉ Toàn giật mình , ngón tay vô ý thức mà nắm chặt khăn tay, giống như không chút nào để ý hỏi: “Chuyện bắt đầu từ khi nào? Ta như thế nào không nghe nói qua .”
Quý Mỹ Du không có tâm nhãn gì , chớp chớp mắt nói: “Chính là, hình như bắt đầu từ hôm ngươi rơi xuống nước, ta vốn dĩ muốn đi xem ngươi, nhưng nương nói sợ ta quá ồn ào sẽ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, không cho ta đi……”
Nàng sau lại nói cái gì đó, nhưng Phó Chỉ Toàn hoàn toàn không nghe vào tai . Nàng hiện tại trong đầu tất cả đều là năm chữ “hôm ngươi rơi xuống nước” này .
Kiếp trước, nàng vẫn nhớ rõ, cũng ở đầu thu như thế này, nàng bị rơi xuống nước một lần , cũng bởi vậy mà cảm nhiễm phong hàn rất là nghiêm trọng. Ở trên giường mất nửa tháng hôn hôn trầm trầm, cho nên cũng không biết chuyện Vạn thị có cử chỉ khác thường này. Chờ lúc tỉnh lại, thời điểm rơi xuống nước còn có rất nhiều sự tình cũng nhớ không quá rõ.
Kiếp trước nàng đương nhiên sẽ không hoài nghi cái gì, rốt cuộc ba nữ nhân cùng sống nương tựa lẫn nhau bảy năm trời , nàng chưa bao giờ nghĩ tới các nàng sẽ có tâm tư hại nàng .
Bất quá hiện thực đã giáo huấn cho nàng một lần khắc cốt ghi tâm, hiện tại nàng cũng không dám một lần nữa khinh thường một đôi mẹ con nhìn như vô hại này .
“Tẩu tử, tẩu tử, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy ?” Quý Mỹ Du duỗi tay quơ quơ ở trước mắt Phó Chỉ Toàn.
Phó Chỉ Toàn phục hồi lại tinh thần, cười tủm tỉm an ủi nàng: “Đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ đi khuyên nương, chờ sau khi tạnh mưa, chúng ta cùng đi đến miếu thắp nhang , xua đi đen đủi.”
Cả ngày nằm ở nhà, Quý Mỹ Du đều nghẹn đến hỏng rồi, vừa nghe nói có thể đi ra ngoài chơi, lập tức cao hứng mà vỗ tay: “Tẩu tử ngươi thật tốt, thật hy vọng cơn mưa này lập tức liền có thể ngừng .”
Phó Chỉ Toàn nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nàng, giống như thường ngày sủng nịch nói: “Còn có thứ càng tốt hơn này, ta đã dặn dò phòng bếp làm bánh hoa quế mà ngươi thích ăn nhất, đã đưa đến trong phòng của ngươi , nếu không quay về ăn sẽ lạnh mất .”
“Tẩu tử, ngươi đối với ta thật sự là quá tốt.” Quý Mỹ Du mãn nhãn cảm động mà nhìn nàng, “Ta trở về phòng đây, ngươi có muốn ăn không? Ta lấy lại đây chúng ta cùng nhau ăn.”
Phó Chỉ Toàn ngăn nàng lại : “Không cần, đại phu nói mấy ngày nay ta phải ăn uống nhẹ nhàng, thanh đạm, dễ tiêu hóa một chút , ngươi đừng lấy lại đây ta lại thèm a.”
Nàng vừa đi, nụ cười trên mặt của Phó Chỉ Toàn lại dần dần ẩn xuống dưới, nghiêng đầu hỏi Tiểu Lam bên cạnh : “Ngươi còn nhớ rõ sự việc ta rơi xuống nước không ?”
Tiểu Lam lắc đầu chán nản : “Thiếu phu nhân, nô tỳ có tội, nếu không phải ngày đấy nô tì rời đi, người cũng sẽ không rơi xuống nước. May mắn Tiểu Uyển lại đây chơi , cứu thiếu phu nhân……”
Tiểu Uyển là cô nương Trương gia ở cách vách , mười một tuổi, lớn lên "châu tròn ngọc sáng", rất là đáng yêu, nàng thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ qua đây chơi . Ngày đó Phó Chỉ Toàn giống như bình thường lui tới ở bên cạnh hồ nước cho cá ăn , Tiểu Lam đi lấy thức ăn cho cá, chờ đến khi Tiểu Lam trở về, Phó Chỉ Toàn đã được nha hoàn bên người Tiểu Uyển cứu lên.