Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 291:

Chương 291

Thủy quân lục chiến!

sharedby: truyendichgiare.com


Biên dịch :Hoangzil

Khu vực mà Trương Thành chịu trách nhiệm canh gác là cầu thang ở phía nam của tòa nhà giảng đường.

.Cùng canh gác với hắn cũng có mấy người khác trong đội sống sót.

Quách Phong, Triệu Thần, Lăng Dũng, Hoàng Chí Vĩ.

Thểm cả Trương Thành, tổng cộng là năm người canh gác mộu vực.

Bọn họ đốt một đống lửa nhỏ dưới cầu thang

Trên tầng hai có một cửa sắt ngăn cách tầng 2 và cầu thang.

Chỉ cần khóa cửa sắt lại, sẽ phải lo lắng về những thây m ngờ nhào tới.

Lốp bốp.

Ngọn lửa nổ lên những tiếng lốp bốp.

Quách Phong dùng khảm đao chặt những chiếc chân bàn làm củi đốt.

Bọn ho thay phiên nhau canh gác tại nơi này tối nay.

Lăng Dũng đột nhiên hỏi Trương Thành: "Trước khi viruts bùng phát, anh làm việc gì? HLV Thể dục thể hình à?”

Lăng Dũng nhìn rất Trương Thành vô cùng cường tráng, các khối cơ bắp rắn chắc như này người bình thường không thể có được.

Trương Thành gật đầu nói: "Ân, thế còn mọi người?."

Nếu hắn nói không phải, thì lại phải nghĩ ra thêm những lời ni để có thể giải thích cho bọn họ.

Do đó, thuận nươc đẩy thuyền luôn

Hoàng Chí Vĩ lấy ra một túi nhựa từ trong túi quần của mình.

Túi nhựa được bọc mấy lớp khăn giấy.

Mở mấy lớp khăn giấy ra, mới biết thì ra những tóp thuốc hút dở.

Hoàng Chí Vĩ quấn thành điếu thuốc, mồi lửa, đưa lên rít một hơi nói:. "Tôi từng là ở trong lực lượng vũ trang, trước khi virus bộc phát, vừa vặn đang chuẩn bị về nhà, xem như phúc lớn mạng lớn, thoát khỏi một kiếp"

Từ thái độ của Hoàng Chí Vĩ, hắn rõ ràng tỏ ra coi thường Trương Thành .

Bởi vì sao, Trương Thành mới gia nhập, đã được Ngô chủ nhiệm tụng.

Những người này, nếu như họ có thái độ tốt với Trương Thành, thì mới là điều quái lạ.

Trương Thành lấy thuốc lá từ trong túi ra nói: "Người an hem, làm điếu thuốc."

Hoàng Chí Vĩ nhìn điếu thuốc trên tay Trương Thành con mắt hắn tỏa sáng đầy vẻ thèm muốn.

Trương Thành giả vờ bối rối nói: “Căn cứ ở Giang Khẩu nghèo như vậy sao? Đến thuốc lá cũng không có sao?",

Hoàng Tử Vĩ nhận điếu thuốc từ tay Trương Thành Châm lửa hút một hơi nói: "Thuốc lá Cửu Ngũ Chí Tôn hả? thật là thơm."

Ba người Quách Phong, Triệu Thần, Lăng Dũng cũng lấy một điếu thuốc từ tay Trương Thành.

Họ cũng không khách khí với Trương Thành.

Đàn ông, đôi khi chỉ cần một điếu thuốc, cũng làm cho mối quan hệ sẽ gần gũi hơn.

Hoàng Chí Vĩ thở ra một làn khói thuốc rồi nói: "Giang Khẩu là một hòn đảo. Vô cùng bé lớn hơn một chút so với cái rắm. Chỉ có một làng chài trên đảo chỉ còn lại duy nhất một lão nhân. Thậm chí không có cả cửa hàng tiện lợi.” Trương Thành, cau mày, nói:" Như thế nào lại thảm như vậy, "?

Lăng Dũng phun một vòng khói thuốc, mỉm cười nói :." Nào chỉ có thảm, khi gặp lúc bão tố, thì cũng chỉ có thể cầu trời khấn phật "

Triệu Thần bổ sung nói :. "Cơn bão cuối tháng Chín, Sóng biển cuồn cuộn, chút nữa thì n cả hòn đảo”

Hoàng Chí V ĩcười nói: "nhưng, được cái là, hòn đảo này vô cùng an toàn, không có zombie"

"Vậy vẫn còn tốt chán. "Trương Thành gật đầu.

Từ lời kể của đám người Hoàng Chí Vĩ, hắn đã hiểu thêm về "Giang Khẩu".

Đó là một hòn đảo nhỏ, xa xôi với đất liền.

Những người trẻ tuổi trên đảo đã rời đi hết, chỉ còn lại có lão nhân.

Sau khi ông lão trở thành zombie, bị đám người này thanh lý.

Giang Khẩu hiện tại rất an toàn.

Đương nhiên, trên đảo không chỉ thiếu lương thực vật tư, cũng do việc vận chuyển vât tư , bản thân điều đó không phải là một chuyện dễ dàng.

Lăng Dũng nói: "Chỉ hy vọng là có thể quay lại sớm, ở đây quá nhiều zombie, mỗi ngày đều không ngủ ngon giấc"

"Trừ phi . con chó cái đấy tìm thấy mẹ, nếu không thì ...... Ha Ha Ha"

Triệu Thần cười mỉa mai, hắn đối với chuyện tìm kiếm mẹ của Điền Mặc Lan vô cùng bất mãn.

Hoàng Chí Vĩ, cho biết: "Tôn Đức Giang thằng khốn đo, dựa thế Ngô chủ nhiệm, vô cùng vênh váo kiêu ngạo, nếu không muốn trở về lại căn cứ, ta sẽ cho hắn biết mùi vị của nắm đấm"

Vừa nói, Hoàng Chí Vĩ nhìn qua phía Trương Thành sau đó ánh mắt dừng lại trên súng của Trương Thành nói: "Người anh em, ngươi có súng thật tốt.Nếu tôi có một khẩu súng, đã sớm cho bọn chúng thành không khí."

Khi nói đến khẩu súng của Trương Thành.

Ánh mắt của Lăng Dũng, Triệu Thần, Quách Phong cũng đảo qua Trương Thành.

Hiển nhiên, họ cũng rất muốn có súng.

Tuy nhiên, Khi nhìn thân thể cường tráng của Trương Thành, trên người lại trang bị thiết bị của lực lượng đặc biệt, có cho họ thêm mấy lá gan cũng không dám cướp đoạt.

Trương Thành nhìn xa xăm, buông một câu hỏi vu vơ: "Chẳng lẽ đám lãnh đạo căn cứ không có súng sao?"

Hoàng Chí Vĩ gật đầu nói: "Sau khi sự bùng nổ của virus, chúng tôi những người may mắn sống sót, liện tụ tập với nhau, liều mạng chạy trốn, trên đường gặp đám người Điền Mặc Lan, các cô ấy đang hộ tống các nhà nghiên cứu hàng đầu của trung tâm nghiên cứu ...... "

Căn cứ theo những gì Hoàng Chí Vĩ, thuật lại ...........

Những người sống sót may mắn này, một đường từ nội khu Thành Phố trốn ra.

Số lượng Thây mà, so với phim bom tấn thì còn kinh khủng hơn nhiều.

Thây ma rậm rạp dầy đặc ở trong nội khu Thành Phố.

Trên đườnốn chạy, họ đẵ gặp đám người Điền Mặc Lan.

Về phía Điền Mặc Lan, không chỉ có một mình cô, mà còn có những nữ quân nhân khác, đang làm nhiệm vụ bảo vệ các lãnh đạo cùng các nhà nghiên cứu.

Do bị Thi quần đuổi theo, nên các nữ quân nhân khác đã chấnhận ở lại phía sau đoạn hậu.

Căn cứ theolời kể của Điền Mặc Lan lúc viruts bộc phát, cả quân đoàn của nàng chỉ còn lại cô cùng 16 đồng chí của mình là không bị cảm nhiễm.

Trong doanh trại, những người bị nhiễm virus bắt đầu tấn công những chiến hữu của họ.

Kể cả các nhà lãnh đạo trong các cơ sở.

Ngay từ đầu, mọi người đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Người sống sót cũng không dám chĩa súng vào các lãnh đạo.

Tất nhiên, họ cũng không dám bắn các đồng đội của mình.

Kết quả , là cả bộ chỉ huy bị tê liệt, tất cả mọi người bị vây hãm.

Cuối cùng, chỉ có Điền Mặc Làn cùng một số nữ quân nhân khác chạy trốn khỏi doanh trại.

Họ gặp đám người Ngô chủ nhiệm ở trên đường trốn chạy.

Lúc này, hộ tống nhóm người Ngô chủ nhiệm, còn có gần 10 cảnh sát vũ trang.

Điền Mặc Lan cùng đồng đội, họ là Thủy quân lục chiến, quân đoàn Lưỡng Thê Vương Hoa nổi tiếng.

Quyền thuật, vật lộn, có thể sử dụng nhiều loại vũ khí như dao găm, súng trường, súng máy hạng nặng, ngoài ra họ còn có thể leo trèo biệt kích, nhẩy dù, nổ mìn, ngụy trang trinh sát, họ đều tinh thông

Ngoài tóc dài hơn, nhưng họ cũng không khác gì các nam quân nhân.

Những người lính cảnh sát vũ trang này, khi nhìn thấy họ biết rằng họ lợi hại liền giao việc hộ tống lại cho họ.

Còn bọn họ quyết định ở lại liều mạng đoạn hậu , cố gắng dẫn dắt thi quần rời khỏi, cuối cùng bị nhấn chìm trong thi quần .

Súng lục trong tay Ngô Chủ nhiệm cùng các lãnh đạo khác đều được các binh sĩ cảnh sát vũ trang để lại.

Họ liều mạng dẫn dắt thi quần, lại bỏ lại súng cho các Lãnh đạo, hy vọng những người lãnh đạo này có thể tự vệ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch