Trương Thành cũng không ngờ có thuận lợi moi tin tức từ cứ điểm Giang Khẩu như vậy.
Có tổng cộng sáu lãnh đạo ở Giang Khẩu.
Ngô chủ nhiệm là một trong số đó.
Ngô chủ nhiệm cũng có một khẩu súng.
Ở tầm tuổi này, nếu không có súng, ai sẽ phục vụ ông ta.
Điền Mặc Lan không chỉ có súng, mà còn là Thủy quân lục chiến, tuyệt kỹ trên người cô không thiếu.
Do đó, cô muốn rời khỏi Giang Khẩu trở về thành phố Đông Hải để tìm mẹ. Một số người lãnh đạo ở Giang Khẩu phản đối chuyện này vô cùng gay gắt
Họ đều sợ chết.
Điền Mặc Lan quan trọng như vậy, bản lĩnh lợi hại như vậy.
Có cô ở bên, họ có thể sống vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên, Điền Mặc Lan luôn nghĩ rằng cô đã hoàn thành nhiệm vụ hộ tống họ đến Giang Khẩu, còn những chuyện khác cũng không phải việc của cô.
Giang Khẩu là một hòn đảo xa xôi cũng sẽ không thể bị thây ma tấn công.
Hơn nữa, trên đảo có đất nông nghiệp có thể chăn nuôi trồng trọt trên đảo.
Ngoài ra, trên đào còn có thuyền đánh cá, có thể ra khơi đánh cá.
Những người sống sót này có thể có thực phẩm miễn là họ làm việc chăm chỉ.
Do đó, Điền Mặc Lan muốn trở lại thành phố tìm mẹ.
Đây coi như là tư tâm của người làm con.
Ngô chủ nhiệm mượn chuy để có thể khống chế lấy Điền Mặc Lan.
Chừng nào Điền Mặc Lan cùng Tôn Đức Giang có quan hệ tốt hơn, thì ông ta có thể nắm quyền.
Do đó, Ngô chủ nhiệm luôn thúc giục cùng theo dõi để đảm bảo Điền Mặc Lan sẽ trở lại Giang Khẩu.
Các lãnh đạo ở Giang Khẩu đã đồng ý để Điền Mặc Lan rời đi, đồng thời thành lập một đội tìm kiếm để hỗ trợ Điền Mặc Lan.
...
Điền Mặc Lan là lính thủy đánh bộ của Thủy quân lục chiến.
Trương Thành cũng không ngờ tới việc đó.
Hắn cũng chỉ nghĩ rằng Điền Mặc Lan là một nữ quân nhân bình thường giống như các nữ quân nhân làm nhiệm vụ liên lạc hay văn thư.
Không ngờ rằng, cô ấy lại mạnh mẽ như vậy.
Tuy nhiên, cô càng mạnh mẽ, Trương Thành càng muốn có được cô.
Về phần Ngô chủ nhiệm, cùng nhóm người hèn nhát ích kỷ.
Vào thời khắc nguy hiểm, lạ đám nữ quân nhân thay họ dẫn dắt zombie rời đi.
Thực sự không biết xấu hổ.
Ngay cả khi các cô là lính quân nhân, là thành viên của quân đoàn lính thủy đánh bộ, nhưng tất cả họ cũng đều được cha mẹ sinh thành nuôi lớn lên.
Dựa vào đâu mạng sống của đám người đó lại quý giá hơn?
Tuy nhiên, may mắn thay họ tư tâm tư lợi.
Nếu họ không ích kỷ, Trương Thành muốn đem Điền Mặc Lan đi, sẽ mất thêm rất nhiều công sức.
Nửa đêm gần sáng.
Người phụ trách nhiệm vụ canh gác hầu hết đều ngủ gật.
Mặc dù nói họ khó ngử khi không có cảm giác an toàn ở nơi đây, nhưng mỗi ngày đều phải căng dây thần kinh để có thể chống cự lại zombie, thì ban đêm làm sao họ có thể thức canh được.
Trương Thành đứng dậy hắn muốn đi tìm Điền Mặc Lan ngay lúc này.
Hắn tin rằng Điền Mặc Lan chưa ngủ.
Cô ấy là một quân nhân. Ý thức chấp hành nhiệm vụ của cô ấy rất lớn. Đó là nghĩa vụ của cô ấy để bảo vệ những người dân thường.
Chắc chắn, khi Trương Thành đi đến một cầu thang khác.
Điền Mặc Lan đang làm nhiệm vụ một mình, đám còn lại ngồi bên đống lửa ngủ gục.
Tôn Đức Giang vẫn lẩm bẩm trong miệng nói mơ "Mặc Lan, anh yêu em, em muốn đi đâu anh liền đưa em đi ..."
Ngày nghĩ sao đêm chiêm bao là vậy.
Anh chàng này thực sự chấp nhận trở thành một con linh cẩu quyết tâm chơi hết mình.
Khi Trương Thành đi qua, Điền Mặc Lan cũng nghe thấy tiếng bước chân.
Lúc này, Điền Mặc Lan hơi có chút xấu hổ.
Có lẽ tại thời điểm này trong giấc mơ, hắn đang làm điều gì đó với cô ấy.
Trương Thành đi đến cạnh bên Điền Mặc Lan, hắn nói: "Tôi muốn nói chuyện với cô."
Điền Mặc Lan hỏi: "không thể trực tiếp nói tại đây sao?"
"uhm" Trương Thành gật đầu.
Anh chàng này giả thần giả quỷ bí bí ẩn ẩn.
Điền Mặc Lan trong lòng suy nghĩ.
Tuy nhiên, cô vẫn gật đầu.
Điền Mặc Lan cũng tò mò, Trương Thành muốn nói gì với cô.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan đến một lớp học.
Chỉ có hai người ở bên trong lớp học.
Trương Thành nhìn ra xác nhận rằng không có ai đến.
Điền Mặc Lan hỏi: "Anh muốn nói điều gì,"
Trương Thành nói: "Cô có phải con gái của Từ đại tỷ không?."
"Anh…Anh ......" Điền Mặc Lan nắm chặt lấy tay của Trương Thành run rẩy nói.
Người phụ nữ này có sức mạnh thật lớn!
May mắn thay, Trương Thành ngày nào cũng tập luyện, nếu không cánh tay đã bị bầm tím.
Đôi mắt của Điền Mặc Lan đã đẫm lệ, vui mừng hỏi: "Anh biết mẹ tôi sao?,"
Cô biết từ khi còn nhỏ, để nuôi nấng cô mẹ của cô đã trải qua bao nhiêu cay đắng tủi nhục.
Một người phụ nữ yếu đuối, lại phải làm những công việc của đàn ông, bê gạch xi măng, phụ hồ các công việc nặng ở công trường mẹ cô đều đã làm, sau đó lại làm phụ xe tải rồi đến xe buýt.
Chỉ cần ăm mươi xu, hay 1 đồng, bà ta có thể sắn tay áo cùng đánh nhau với đám đàn ông.
Tuy nhiên, nếu cô muốn mua quần áo giầy dép, bà không bao giờ nhăn mặt hay từ chối.
Thức ăn ngon Bà chưa bao giờ sẵn sàng ăn, đều để lại cho cô ấy ăn.
Ngay cả đám hàng xóm luôn chửi từ đại tỷ là người đàn bà đanh đá, một con chó cái hung dữ, nhưng Điền Mặc Lan biết rằng mẹ cô là một người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới.
Sau khi virus bùng phát, Điền Mặc Lan muốn lập tức quay lại cứu mẹ.
Tuy nhiên, cô là một người lính có nghĩa vụ bảo vệ đất nước và nhân dân.
Do đó, cô chỉ có thể trở về thành phố Đông Hải sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Thành thở dài, sau đó lấy bức ảnh của Điền Mặc Lan từ trong túi của hắn rồi nói: "Đây là những gì Từ đại tỷ đã đưa cho tôi trước khi chết. Tôi đã hứa với cô ấy. Nếu tôi có thể gặp cô, tôi sẽ chăm sóc cô mãi mãi."
Nhìn vào bức ảnh hơi nhầu mà Trương Thành đưa tới.
Đó là một bức ảnh của cô ấy cùng mẹ .
Trước khi chết?
Những lời của Trương Thành giống như một bầu trời xanh sụp đổ xuống đầu của Điền Mặc Lan.
Cô lùi lại vài bước, rồi dựa vào tường, ngồi phịch xuống đất.
Nước mắt không ngừng rơi.
Cô khóc rất thảm thiét.
Trương Thành quỳ xuống. hắn nắm lấy vai Điền Mặc Lan an nủi nói: "Bờ vai của tôi cho cô mượn. Muốn khóc thì hãy khóc đi."
“A..A…A ..."
Điền Mặc Lan nhào vào vai Trương Thành, bịt chặt miệng.
Mắt mũi tràn đầy là nước mắt, thấm ướt vào vai áo của Trương Thành.
Nam nhân không dể rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc đau lòng mà thôi.
Huống chi là một người con gái?
Ngay cả khi Điền Mặc Lan là một quân nhân Thủy quân lục chiến, là một bông hoa lưỡng cư trong Vương Hoa quân đoàn, thân mang tuyệt kỹ, phụ nữ không thua đáng mày râu.
Thế nhưng, sau khi biết về cái chết của mẹ mình.
Hối hận cùng cảm xúc thương tâm không thể kìm nén lại được.