Trương Thành cũng không ở lạig căn cứ thứ hai thời gian dài.
Hắn đưa những phụ nữ này đến căn cứ thứ hai, để lại cho Khương Điềm Điềm cùng Trịnh Lệ Na, dặn dò hai người dậy dỗ cẩn thận rồi nhanh chóng rời đi.
Trương Thành muốn thực hiện nốt lần vận chuyển thứ ba trong ngày hôm nay.
......
Lý Nham đem theo đám thủ hạ của mình, truy tung theo dấu vết bánh xe để lại một đường đi thẳng tới chân núi.
Hắn phát hiện nơi này đang đỗ hai chiếc xe
"Đi kiểm tra xem." Lý nham nói với một gã thủ hạ.
Gã thủ hạ được phái đến, lấy hết can đảm đứng lên, tiến về hai chiếc xe kiểm tra.
Hắn liếc vào xe lắc đầu nói, "Lão Đại,Không có ai cả ."
Lý Nham liền đi tới.
Hắn đặt tay lên động cơ xe.
Lạnh như vậy.
Trên mui xe phủ đầy bụi bẩn cùng lá cây.
Lý Nham cau mày. Hắn luôn nghĩ đối phương phải có trên hai mươi người.
Làm sao có thể nhét vừa 10 đến 20 người vào một chiếc xe nhỏ như vậy.
Ngay cả cùng với số lượng xe trên nhánh sông, số lượng xe cũng không đủ.
Khả năng chuyên chở của những chiếc xe không thể mang đi tất cả những người phụ nữ căn cứ Tiên Hạc được.
Càng ngày càng nghi ngờ, Lý Nham cảm thấy rằng kiến thức mình đã từng học là không đủ.
"Trước mắt cứ lên núi đã." Lý Nham nói khẽ.
Vương Đông Lai cùng các đầu mục khác, nhìn những thủ hạ xung quanh dùng tay ra hiệu.
Những thủ hạ hiểu ý liền đi theo phía sau chậm rãi đi lên núi.
"Lão đại, n
Lúc này, một gã thủ hạ chỉ thấy một con "con đường" lên núi liền thông báo với Lý Nham.
Con đường rõ ràng do con người đạp cỏ mà đi tạo thành một lối mòn.
Hơn nữa, những bụi gai xung quanh đều bị phạt đứt.
Lý Nham nghe gã tiểu đệ thông báo lập tức đi qua.
Hắn quan sát "con đường" trước mặt, những cái cây bị giẫm đạp vẫn còn rất tươi. Chắc chắn là vừa mới di chuyển qua trong ngày .
Hơn nữa, thực vật bị dẫm đạt đến mức thế này, thì đoàn người đi lên nũi thực sự không phải là ít.
Nếu chỉ có một vài người, không thể để lại dấu vết như này được.
"Hãy cẩn thận, chúng có thể đang ở trên núi!"
Mặc dù chỉ có hai chiếc xe ở phía dưới chân núi, nhưng con đường đi lên núi tiết lộ cho Lý Nham rất nhiều thông tin.
Những kẻ thù họ có thể đang theo dõi họ từ trên núi.
Lý Nham nhanh chóng chuẩn bị kĩ càng súng đạn. Hắn nghĩ rằng sẽ xảy ra chiến đấu bất cứ lúc nào.
Những thủ hạ sau khi nhìn hành động của Lý Nham, một số người thì cố gắng khom người di chuyển, còn một số dứt khoát trốn sau lung những người đi trược.
Có “Thảo mộc giai binh”(*), có chút khẩn trương quá mức, chỉ cầnmột chút gió làm cỏ cây lay động cũng khiến họ sợ hãi.
(*) Ý nghĩa là nghe tiếng hạc, tiếng gió cũng ngỡ có binh lính
...
Vương Phương cùng Lô Tú Vân, là hai đội trưởng tạm thời do Trương Thành bổ nhiệm.
Họ thuộc nhóm người thứ ba chuẩn bị di chuyển về căn cứ.
Khi Trương Thành đem đám phụ nữ thứ hai rời đi, đã để bọ họ mang theo những thành viên trong đội rời sang ngọn núi khác ẩn nấp.
Các cô không dám trái ý của hắn, đã nhanh chóng làm theo.
Họ lấy thức ăn chăn mền của những phụ nữ đã ròi đi để lại nhanh chóng chuyển qua một ngọn núi khác.
"Ngay tại chỗ này đi," Vương Phương liền nói.
Nơi họ đang ẩn náu là trong một khu rừng thông. Thực vật tương đối rậm rạp một chỗ lý tưởng để ẩn nấp, muốn tìm được họ cũng gặp nhiều khó khăn.
"Mệt chết tôi rồi."
"Tôi muốn ăn cơm."
"Cô có muốn chết không? Cô không nghe thấy tiếng đám ác ôn à?"
"Tôi chỉ nói là muốn thôi, tôi cũng không dám ăn ngay lúc này."
Sau khi đám phụ nữ ngồi xuống, họ bắt đầu trò chuyện. một số người lấy ra nước khoáng, uống một chút rồi nghỉ ngơi lấy lại sức.
Cho dù là leo núi hay di chuyển trên núi, đều là những hoạt động tốn nhiều năng lơngj.
Tuy nhiên, họ vẫn không dám gây động tĩnh lớn, sợ đám ác ôn đó sẽ tìm thấy.
Dù sao trước đây, cũng có một số phụ nự bị các đội tuần tra trên cănứ núi Tiên Hạc tìm thấy và cưỡng ép trở về căn cứ.Lô Tú Vân nói: "không biết đám Vũ Hàm đã đến nơi chưa nữa?."
Vương Phương gật đầu nói: "Chắc là đến nơi rồi, có lẽ bây giờ đang chuẩn bị ăn chưa cũng nên."
Lô Tú Văn dựa vào cây nhìn lên bầu trời. đầy hâm mộ nói ra: "Tôi nghe nói rằng có rau tươi trong căn cứ của anh ta không biết điều đó có phải thật hay không?. Nếu đó là sự thật, thì tôi muốn được ăn một bát salad rau ,cùng một bát súp rau củ."
Vương Phương nằm trên đùi Lô Tú Văn. Nói: "Đừng nói nữa, đừng làm tôi đói thêm."
Trong khi Vương Phương cùng Lô Tú Vânđang trò chuyện, Đám người Lý Nham đã lên đến nơi và tìm thấy nơi mà đêm qua họ đã đốt lửa.
Hơn nữa, Lý Nham tìm kiếm xung quanh còn phát hiện ra phân và nước tiểu.
Nhìn qua phân và nước tiểu, Lý Nham lại có thể phán đoán ra nhiều thông tin .
Lý Nham nói: "Trước đây không lâu họ vẫn còn ở nơi này, cũng chưa thể đi xa được."
"Lão đại, chúng ta tiếp tục lục soát sao?" Thủ hạ của Lý Nham càng ngày càng chột dạ.
Chúng sợ những lùm cây rậm rạp, chỉ sợ đang di chuyển bị một khẩu súng máy hạng nặng từ trong đó bắn ra nhằm vào họ.
Đây giống như đang ở trong một bộ phim về chiến tranh vậy.
Lý Nham cũng không trả lời ngày.
Lúc này,trong đầu của Lý Nham đầy nghi hoặc
Tại sao đi mãi mà vẫn chưa đối mặt được với kẻ địch?
Vậy kẻ địch đã đi đâu?
Ngay cả khi họ trở về theo đợt, thì chắc chắn phải còn lưu lại người mới đúng.
Nếu không, tại sao lại xuất hiện hai chiếc xe dưới núi?
Tuy nhiên, Lý Nham từ dưới chân núi đi đến nơi này, đi theo dấu vết của kẻ thù để lại, tìm kiếm cẩn thận, vẫn không tìm thấy kẻ thù.
Có phải đối phương để lại số lượng người không nhiều, khi nhìn thấy bọn ho, liền đưa mọi người đi trốn trước.
Tại thời điểm này, có lẽ bọn họ đang đứng trong tầm ngắm của đối phương!
Nghĩ đến đây, Sắc mặt của Lý Nham đột nhiên thay đổi, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán của hắn.
Đám người Vương Đông Lai cũng không dám làm phiền Lý Nham.
Tất cả họ đều hiểu khả năng của mình tốt nhất là làm theo mệnh lệnh của Lý Nham, Lý Nham chỉ đâu họ sẽ làm đó.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán Lý Nham, cùng sắc mặt xám xịt của hắn, họ nhận ra rằng mọi thứ đang rất tồi tệ.
Lý Nham suy nghĩ một lúc nói: "Rút lui, lập tức rút xuống chân núi."