Lý Nham đem thủ hạ nhanh chóng rút lui xuống chân núi.
Đám người Vương Đông Lai đầu toát mồ hôi lạnh, như thể bọn chúng đang gặp phải kẻ địch.
Vương Đông Lai hỏi: "Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Lý Nham nói: "Rút lui! Chúng ta đang bị bao vây! Ngay lập tức rút lui!"
Hắn không dám lưu lại nơi này thêm một chút nào.
Hắn không biết đối phương đang ở trên núi, có bao nhiêu người.
Hắn không biết khi tiếp viện của đối phương sẽ đến.
Tuy nhiên, Lý Nham tin rằng sẽ rất nhanh tiếp viện thôi.
Hơn nữa, gặp hai phía giáp công, bọn hắn sẽ không thể thoát được.
Bọn họ muốn giết tất cả.
Chỉ cách này mới có thể giải thích tại sao chỉ có hai chiếc xe dưới chân núi.
Chính xác điều đó phải như thế này!
...
Điều này không phải là Lý Nham quá thận trọng. Hắn nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới. Chỉ có một người san bằng căn cứ núi Tiên Hạc.
Nếu bọn chúng biết rằng kẻ thù chỉ có một mình, thì mọi chuyện sẽ rất dễ để giải thích, và họ không phải sợ hãi.
Tuy nhiên, Lý Nham chẳng bao giờ nghĩ đến rằng đối phương chỉ có một người.
Nào là, súng máy hạng nặng, súng máy hạng nhẹ, súng phóng lựu, lựu đạn ….v..v, tất cả những thứ đó đều mang ra từ kho vũ khí, đạn dược của quân doanh.
Chỉ với một người, có thể giết được hết zombie, vận chuyển một cách dễ dàng như vậy sao?
Lý Nham căn bản không tin , trên thế giới lại có một chuyện vô lý như vậy xẩy ra.
Cộng thêm với kỹ năng bắn súng Trương Thành, cùng khả năng sử dụng lựu đạn chiến thuật, Lý Nham còn lầm tưởng rằng Trương Thành đang là quân nhân hoặc là quân nhân đã giải ngũ.
Hơn nữa, Lục quân hấp dẫn hỏa lực chính diện, đó là một chiến thuật thường thấy.
Là một trinh sát, Lý Nham nghĩ rằng bọn chúng đã bị bao vây bằng những kinh nghiệm xương máu của mình.
Do đó, họ ngay lập tức rút lui trước khi bị tứ bề bao vây, trên dưới giáp công!
...
Khi Trương Thành lái ca nô cao tốc đến một lần nữa đi đến nhánh sông, chuẩn bị lên bờ,thì lúc này Lý Nham đã chạy hết sạch.
Tuy nhiên, Trương Thành vẫn phát hiện những vết xe mới xuất hiện trên bờ.
Từ vết hằn của lốp xe trên mặt đất, Trương Thành đã suy đoán ra số lượng xe ô tô đã đến đây.
Có ít nhất năm hoặc sáu chiếc xe.
Tuy nhiên, chiếc xe Trương Thành bỏ lại bên nhánh sông lại không bị hư hại.
Những người sống sót đã tìm đến nơi này.
Cũng tìm thấy chiếc xe của mình.
Trương Thành lập tức rơi vào trầm tư lo lắng. Hắn ngay lập tức trốn đằng sau chiếc xe jeep ,lặng lẽ quan sát tình hình xung quanh.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Một cơn gió thổi qua làm những nhánh cây xào xạc.
Trương Thành quan sát một lúc nhưng cũng không phát hiện ra đối phương.
Vì vậy, hắn nhanh chóng lấy ra máy bay không người lái ,điều khiển nó cất cánh.
Kiểm tra khu vực xung quanh bằng máy bay không người lái.
Máy bay không người lái bay lên độ cao có thể quan sát toàn cảnh xung quanh, nhưng hắn cũng không phát hiện thấy điểm bất thường.
Trương Thành điều khiển máy bay không người lái để nó bay quanh ngọn núi, cũng không tìm thấy xe của kẻ thù.
Những người sống sót này đã rời đi?
Trương Thành nhấc máy bộ đàm nhấn nút gọi: "Các cô nhanh chóng xuống núi."
Nói xong, cũng không đợi Lô Tú Vân cùng Vương Phương hồi đáp, Trương Thành lập tức khởi động xe jeep đi về phía chân núi.
Lô Tú Vân cùng Vương Phương cùng những người khác, vẫn không biết rằng họ gần như đã gặp phải một nhóm Lý Nham.
Khi họ xuống núi, bọn họ quan sát cẩn thận xung quanh xác nhận rằng không có nguy hiểm rồi mới đi xuống chân núi.
Xe Trương Thành dừng lại ở đằng xa, nhìn thấy họ xuống núi cũng không có ai khác ở quanh họ, hắn hô to: “Lên xe, lập tức rời đi”.
Trương Thành khởi động chiếc xe jeep.
Lô Tú Vân cùng Vương Phương và những người khác cũng không thắc mắc gì.
Khi họ lên xe , liền lái xe phía sau xe của Trương Thành.
Theo Trương Thành đi đến nhánh sông.
Trương Thành ngay lập tức cho phụ nữ lên ca nô cao tốc.
Sau đó, hắn đi một vòng xung quanh xác nhận rằng không có sự mai phục mới lái ca nô rời đi.
...
Đem theo đội phụ nữ thứ ba, chia thành 2 cho hai căn cứ thứ nhất và thứ hai, Trương Thành mới quay trở về trụ sở.
Lúc này, Đường Dĩnh cùng mọi người đã đợi sẵn hắn ở ngoài sân.
Đường Dĩnh lao vào lòng của Trương Thành, hỏi: "Mọi thứ có suôn sẻ không?"
Điền Mặc Lan cùng những người khác cũng đang chờ đợi câu trả lời của Trương Thành.
Lần này, Trương Thành đã đi ra ngoài mang lại thông điệp khiến các cô nhận ra rằng bên ngoài thành phố Đông Hải không phải là thiên đường cho những người sống sót.
Trong những ngày tận thế, không có ràng buộc về pháp lý cùng đạo đức, nhân tính của con người đã hoàn toàn biến mất, đã vượt qua điểm giới hạn cuối cùng.
Trương Thành nói: "Mặc dù không gặp nguyểm gì, nhưng có một nhóm đang theo dõi anh."
"Theo dõi!" Đám người Vương Sắc, Hạ Viện Viện đều kinh động..
Nói chung, Trương Thành cũng không giấu diếm gì hết, kể cả chuyện hắn tìm thấy đám phụ nữ ở làng Lâm Thủy ,dùng họ làm tai mắt để phát hiện ra đám người này, sau đó quá trình vận chuyển đám nữ nhân hắn cũng kể lại một lượt..
Điền Mặc Lan nói: "Chắc chắn đội ngũ đó có lính trinh sát."
Theo mô tả của Trương Thành, Điền Mặc Lan dám khẳng định rằng nhóm người theo dõi Trương Thành này chắc chắn không phải là những người sống sót bình thường.
Nếu không được đào tạo chuyên nghiệp, không thể đuổi theo đến tận nhánh sông được.
"Đúng" Trương Thành gật đầu. Hắn luôn tin vào phán đoán của Điền Mặc Lan.
Đường Dĩnh lo lắng: "Lão Công, nếu sau này anh ra ngoài muộn, anh phải cẩn thận hơn biết chưa?."
Mặc dù Trương Thành rất mạnh mẽ, Đường Dĩnh lo lắng rằng Trương Thành vẫn phải chịu không ít đau khổ nếu như hắn gặp những quân nhân chuyên nghiệp.
Trương Thành gật đầu, nhẹ nhàng an ui khiến cho Đường Dĩnh cảm thấy thoải mái.
Lúc này, tnghe Điền Mặc Lan nói: "Lần sau, em sẽ đi cùng anh."