Trương Thành liền đem đám nữ nô lệ này trở về cứ điểm thứ nhất.
Sau đó, hắn cùng Điền Mặc Lan lập tức lái xe đi đến cứ điểm thứ hai
Xe vừa mới tiến vào bên trong biệt thự.
đám người Khương Điềm Điềm, Trịnh Lệ Na, đã mang theo những nữ nô lệ ra cửa quỳ xuống đất.
Vương Kỳ những ngày gần đây, nhờ sự "Giúp đỡ" từ Khương Điềm Điềm.
Khí sắc của Vương Kỳ đã khá hơn nhiều, dáng người cũng bắt đầu khôi phục, đoán chừng cũng không lâu nữa, cô có thể khôi phục dáng vẻ trước đây.
Trương Thành xuống xe, đảo mắt nhìn qua Vương Kỳ.
Kỳ thật, lần đầu tiên lúc gặp qua Vương Kỳ , đã cảm thấy nữ nhân này dáng vẻ không tệ.
Mặc dù hơi gầy một chút, nhưng khúc nào vẫn ra khúc đấy.
Hơn nữa, cách nói chuyện mang theo khí chất đặc biệt.
Trương Thành đã cảm thới thích thú với cô ta, hơn nữa, sau khi nghe thấy Khương Điềm Điềm báo cáo, Vương Kỳ lại rất thức thời, muốn chủ động hiến thân.
Chỉ là Trương Thành cũng không gấp gáp như vậy.
Chỉ là một nữ nhân mà thôi, ngủ một người cũng là ngủ, ngủ với mười người cũng vẫn là ngủ mà thôi.
Hắn hiện tại thứ hắn không thiếu nhất lại là nữ nhân, tạm thời cũng không cần gấp gáp, bởi vậy, cứ lạnh nhạt thờ ơ với Vương Kỳ đã.
Trương Thành quét ánh mắt qua một vòng đám nữ nô lệ, ngữ khí chậm rãi nói: "Vừa rồi khảo hạch tại cứ điểm thứ nhất, đã kết thúc, ta biết các ngươi sẽ quan tâm đến kết quả."
Những nữ nô lệ đang quỳ trên mặt đất, chuẩn bị tiếp nhận địa ngục khảo hạch, trong lòng không cần phải nói cũng biết bao nhiêu sự khẩn trương hồi Thế nhưng, kết quả khảo hạch đó, ta tạm thời sẽ không công bố."
"Hiện tại, các ngươi vẫn có cơ hội rút lui."
"Không muốn đi, bây giờ có thể đứng dậy, lựa chọn việc giáng cấp."
Trương Thành vừa nói chuyện, nhưng vẫn không quan sát các biểu lộ trên mặt của đám nữ nô.
các nữ nhân đẳng cấp LV1, đều đang quỳ ở hàng trên.
Các cô khoảng cách gần với Trương Thành nhất, bởi vậy, Trương Thành có thể thấy rõ ràng những biểu lộ trên khuôn mặt các cô.
Trong đầu của các cô đầy sự đấu tranh tư tưởng không phân định.
Rời khỏi khảo hạch, lưu lại bên trong căn cứ, , có thể sẽ sống sót một cách an toàn.
Thế nhưng , sẽ bị giáng cấp về lv 0, sau này sẽ phải đối mặt với rất nhiều khổ cực bên trong căn cứ
Từ nghèo thành giàu thì rất dễ, từ giàu trở về nghèo thì rất khó!
"Chỉ còn 30s cuối cùng." Trương Thành nhìn qua đồng hồ nói.
"Chủ nhân, tôi nghĩ tôi nên rút lui . . ."
Một nữ nhân đứng lên, rụt rè nói.
Đây là nữ nhân gia nhập căn cứ cùng thời điểm với Khương Điềm Điềm .
Hôm qua còn ăn bữa cuối cùng .
Nhưng cô vẫn sợ.
Cô muốn được sống . . .
"Đã đến giờ xuất phát." Trương Thành giơ cổ tay lên, mắt nhìn đồng hồ nói: "Vẫn sợ bị giáng cấp sao?"
Đã có người đi đầu.
Thế nhưng, không phải ai cũng nguyện ý bị giáng cấp.
Trương Thành nói: "Như vậy, tất cả đềun xe đi."
8 nữ nô lệ LV1 chấp nhận tham gia địa ngục khảo hạch lập tức lên xe. Mà nữ nhân tự nguyện rút lui khỏi cuộc khảo hạch cúi mặt xấu hổ. Kỳ thật, cô chỉ cần có thể sống sót, chỉ vậy mà thôi.
Thăng lên LV1 cũng chỉ là thuần túy muốn ăn no thêm một chút mà thôi.
No bụng hay sinh mệnh.
Đương nhiên là cô sẽ lựa chọn cái thứ hai.
Nhưng mà, sắc mặt Khương Điềm Điềm lại vg khó coi.
Cô cảm thấy nữ nhân kia khiến cho mình bị mất mặt.
Khương Điềm Điềm liền nói với nữ nhân kia: "Hứa Thục Huệ! Từ hôm nay trở đi, việc bón phân cây trồng, đều do ngươi làm."
Vì gia tăng độ phì nhiêu của thổ nhưỡng vườn rau, để cho các hạt giống phát triển tốt hoen.
Đường Dĩnh sau khi đến đây đã phân công, mỗi ng phải bón phân.
Cái gọi là phân bón, chính là thứ mà những nữ nhân trong căn cứ bài tiết ra.
Công việc này đương nhiên là do các nô lệ LV0 đảm nhiệm.
Vừa bẩn vừa thối vừa mệt nhọc.
Trên người ngày nào cũng đầy mùi hôi thối.
lại gần ai cũng bị xua đuổi.
Hứa Thục Huệ cúi gằm mặt đáp ứng: "Khương tỷ, tôi đã hiểu."
"Mặt khác, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ phải làm càng nhiều việc, nếu ngươi không hoàn thành tốt, chờ ngươi . . ."
Khương Điềm Điềm lạnh lung lườm Hứa Thục Huệ, cô đang cảnh cáo Hứa Thục Huệ, cũng là lập uy với tất cả đám nữ nô lệ trong căn cứ.
Kỳ thật, Khương Điềm Điềm không vui là chuyện bình thường.
Bởi vì, nữ nô lệ biểu hiện không tốt, mà cô lại là quản lý của căn cứ này, sẽ phải nhận hình phạt của Trương Thành.
Dù cô đã từng ngủ với Trương Thành, thế nhưng là vẫn chưa được tiến vào bên trong tổng bộ, vẫn chưa thể thoát ly khỏi thân phận nô lệ của mình.
Khương Điềm Điềm đương nhiên muốn thoát khỏi thân phận nô lệ, thế mà Hứa Thục Huệ lại kéo nàng xuống vũng bùn.
Trịnh Lệ Na nhìn về phía Hứa Thục Huệ , ánh mắt cũng không thiện cảm gì.
"Quả thực mất mặt!"
"Cô ta thảm rồi."
"Đúng vậy a, ta nghe nói Khương tỷ cùng Trịnh tỷ đều có khảo hạch riêng."
"Các ngươi đều sai, dù chuyện gì xẩy ra chịu khổ vẫn là chúng ta mà thôi."
"Đúng vậy, nếu như Khương tỷ cùng Trịnh tỷ bị xử phạt, thì cuộc sống của chúng ta, sẽ càng khổ cực hơn!"
"Đúng đó, trước đây Kiều tỷ cùng Kim tỷ chịu phạt từ chủ nhân, các ngươi vẫn chưa quên chứ!"
"Đều do cô ta!"
"Cái đồ chó cái này!"
Những nữ nô lệ xúm lại thảo luậnnh mắt bất thiện nhìn qua Hứa T
Đối với các cô, mọi nô lệ đều là bạn gái tốt, thế nhưng sau khi chạm vào lợi ích của chính họ, thái độ cũng chuyển biến 180 độ
Lúc này, Hứa Thục Huệ liền trở thành Địch Nhân của toàn bộ cứ điểm thứ hai.
Nàng phải vượt qua việc sẽ bị mọi người bài xích cùng hành hạ trong quãng thời gian còn lại.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan mang theo đám nữ nô lệ, tiến đến nơi thực hiện khảo hạch của căn cứ thứ hai.
Những nữ nhân dũng cảm hiện đang ngồi trên xe, tựa như đều có cảm ngộ riêng.
Sau khi nhìn thấy Điền Mặc Lan dễ dàng thanh lý những đầu Zombie, các cô đều cảm giác được tiếp thêm sức mạnh
Zombie cũng không phải quá khó đối phó, chỉ cần một chút kỹ xảo, cùng với dũng khí đối mặt với Zombie.
Mà biểu hiện Lưu Tiệp, ngược lại khiến Trương Thành cảm thấy ngoài ý muốn.
Cô ta ở bên trong tám người, lại là người dũng cảm nhất, hơn nữa thanh lý Zombie hiệu suất lại cao nhất.
Rất khó tưởng tượng cô ta bây giờ và trước đây, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Điền Mặc Lan cũng đánh giá Lưu Tiệp rất cao.
Bất quá, Điền Mặc Lan cũng nhìn ra được, Lưu Tiệp tự ép bản thân.
Cưỡng bức cnh trở nên dũng cảm.
Điền Mặc Lan cũng từng là tân binh, những cô gái xinh đẹp, lúc vừa mới tiến vào quân doanh, khóc lóc vì sự huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội, cũng không phải là hiếm thấy.
Bất quá, cho dù là khóc , vẫn phải mỉm cười, chạy đến điểm cuối cùng, vẫn phải trườn bò đến đích.
Phải hoàn thành khóa huấn luyện, để trở thành một nữ binh ưu tú.