Emily trừng mắt nhìn Trương Thành. g mà, tình hình hiện tại tất cả thực phẩm đều nằm trong tay của Trương Thành.
Vũ khí cũng ở trên tay Trương Thành .
Mà, cho dù là tay không, Emily cũng đánh không lại.
"Ngươi sẽ phải xuống địa ngục." Emily lẩm bẩm một câu nói tiếng anh, sau đó liền trở lại bên trong đám nữ nhân.
"Nói cái gì vậy?." Trương Thành trình độ anh văn vô cùng kém cỏi, Emily mắng hắn, hắn căn bản nghe cũng không hiểu.
Bất quá, xem ra Emily cũng chỉ mở miệng là thánh mẫu, thật để cho cô ấy : Hi sinh" chính mình, vì người khác, cô cũng không nguyện ý.
Đương nhiên, Trương Thành cũng không quan tâm, quan trọng là hắn không thua thiệt là được.
Nên ăn cũng ăn rồi, nên nằm trên cũng nằm rồi.
Emily lúc này cũng chỉ là nữ nhân ngoại quốc có chút xinh đẹp mà thôi.
Trương Thành vẫn ưa thích nữ nhân như Đường Dĩnh hơn.
Trương Thành lần nữa điều khiển máy bay không người lái.
Hắn muốn xác định lại một lần nữa vị trí của bầy zombie.
Nếu như đoàn xe của hắn, muốn từ Cổ Lâm trấn trở lại Liễu Khê trấn ", chính xác phải va chạm với thi triều.
Hiện tại, Trương Thành cũng chỉ có hai lựa chọn.
Một là vứt bỏ đám nữ nhân bên cạnh, đồng thời, khi đối diện thi triều, liền vứt bỏ xe Jeep, đi bộ trở về lại Liễu Khê, sau đó đi thuyền trở lại thành phố Đông Hải.
Hai là mang theo những nữ nhân bên cạnh, quay trở lại nhánh sông Phúc Khê, tìm kiếm một chiếc thuyền hoặc ca-nô để trở về thành phố Đông Hải.
Cái trước không có vướng bận gì, thời gian cũng ngắn.
Cái sau lại mất một đoạn đường vòng, hơn nữa, còn phải tìm kiếm thuyền ở một nơi xa lạ, có thể sẽ gặp phải lưu manh, hoặc sẽ có thể có những truyện không kiểm soát được xẩy ra.
Thu lấy máy bay không người lái.
Bầy zombie số lượng, xác thực rất nhiều.
Zombie nhiều như vậy chắn trên đường, xe Jeep không thể nào có thể đi xuyên qua.
Lúc này, Emily lại đi đến bên cạnh Trương Thành.
Cô nhìn vào video thu hình , mày không ngừng chau lại.
Cô biết một dải đen nghịt trong video thu lại là điều gì.
Đây là Zombie có số lượng hơn mấy chục vạn.
Muốn dưới mắt của mấy chục vạn Zombie, xuyên qua Liễu Khê trấn, điều này là nhiệm vụ bất khả thi!
Emily nhìnvào địa đồ, nói : "Ngươi không có khả năng đi xuyên qua nơi này."
Cô cho rằng Trương Thành đang hoạch ra lộ trình rời đi.
Dưới hiểu biết của cô về bầy zombie, âm thanh của đoàn xe, không thể thoát được cảm giác của thi triều.
Trương Thành nói : "Nếu như chỉ có một người thì tốt, chỉ cần cẩn thận một chút mà thôi, không phải điều khó khăn lắm."
"Ngươi nói cái gì? ! Ngươi muốn rời đi một mình!"
Emily mở to hai mắt , bộ dạng không dám tin nhìn qua Trương Thành.
Trương Thành nhún nhún vai, nói : "Các ngươi cần ta, nhưng đối với ta các ngươi cũng không quan trọng."
Emily nói : "Không được, ngươi không thể mặc kệ các cô ấy!"
Không có sự bảo vệ của Trương Thành, những nữ nhân kia, không thể tồn tại bên trong tận thế.
Trương Thành thu hồi máy bay không người lái, nói: "Đây là la bàn của ngươi, ngươi bảo vệ bọn họ là được."
Lời này quả thực là vô tình vô nghĩa!
Emily nhất thời không biết nói lời nào cho phải.
Emily nói : "Ta cũng có nhiệm vụ của chính mình."
Lúc nói lời này, Emily cũng có chút chột dạ, liền nhỏ giọng lại.
Cô từ nhỏ đã thấm nhuần tư tưởng "Nhân quyền" .
Hơn ều là nữ nhân như nhau,cô cũng muốn giúp đỡ đám nữ nhân yêu ớt này.
Thế nhưng ,nếu đem ra so sánh những nữ nhân kia với nhiệm vụ,cô cảm thấy nhiệm vụ càng trọng yếu hơn.
Trương Thành cười nói: "Ta cũng có việc bận của chính mình, tuy rằng rất tiếc nuối, nhưng quả thật chúng ta là cùng loại người, bất quá, ta không phải là người nói một đằng, phía sau lại làm một nẻo, giống như ngươi . . . Ha ha."
Nói xong, Trương Thành liền đi về phía hướng đám nữ nhân
Hắn nói với họ: "Con đường phía trước đang bị thi triều án ngữ, về phần số lượng Zombie chắc có khoảng trên chục vạn . . ."
Các nữ nhân đều lẳng lặng nghe.
Nghe tới mấy chục vạn đầu Zombie, sắc mặt của các cô đều trắng bệch.
"Ta dự định trực tiếp vượt qua, đương nhiên, điều này vô cùng mạo hiểm,bởi vậy, ta không miễn cưỡng các ngươi, bất quá, nếu các ngươi nguyện ý thì cứ tiếp tục đi theo ta . . ."
Trương Thành nói những lời này, ý muốn vứt bỏ đám nữ nhân kéo chân lại.
Hắn không phải chúa cứu thế, cũng chưa từng nghĩ tới việc cứu vớt thế giới.
Càng không có tư tưởng vĩ đạo nào cả.
Hắn hiện tại chỉ muốn về nhà sớm một chút, báo một câu bình an mà thôi.
Sau đó, lựa chọn thời điểm thích hợp, cùng Điền Mặc Lan đi ra ngoài thăm dò những khu vực khác.
Trước mắt Liễu Khê trấn, Cổ Lâm trấn, Nam Môn trấn xem như trở thành thị trấn của zombie .
Nếu như bầy zombie không rời đi, những nơi này không còn thích hợp để lập căn cứ nữa.
Các nữ nhân nhìn nhau không biết phải làm gì.
Trong đó một nữ nhân trẻ tuổi, đứng lên, nói : "Ngươi cảm thấy chúng ta kéo chân ngươi, muốn vứt bỏ chúng ta sao?"
Cô gái tên là An Tâm.
Cô đã từng bị bạn học vứt bỏ.
Về sau, cơ duyên xảo hợp tụ tập với nhiều nhóm, trải qua một quãng thời gian ở căn cứ người sống sót.
Bất quá, đều không có một nơi yên thân.
Trước thời điểm này vài ngày vừa mới gia nhập đoàn đội, đang chạy trốn khỏi thi triều, bị đám lưu manh phát hiện tập kích.
"Van cầu ngươi, đừng bỏ ta lại mà."
"Đại ca, vầu ngươi, ngươi muốn gì cũng được đừng bỏ ta lại."
Các nữ nhân nhao nhao cầu xin Trương Thành.
Nếu như là một nam nhân quân tử trọng nghĩa khinh tài, thấy một màn, nhất định sẽ cắn răng, cố gắng hết sức trợ giúp các cô.
Tiếc rằng….
Trương Thành nói : "Các ngươi hình như có chút hiểu lầm, ta cũng không nói vứt bỏ các ngươi, các ngươi nếu muốn cùng ta rời đi, vẫn tiếp tục, bất quá, ta nhắc nhở các ngươi, phía trước có thi triều trên chục vạn Zombie chỉ cần bất cẩn sẽ trở thành thức ăn trong miệng của Zombie."
Lần này, một lần nữa các nữ nhân do dự.
"Như vậy đi, tất cả là sự lựa chọn của các ngươi" Trương Thành khoát khoát tay, liền ngồi lên xe Jeep