Trương Thành chạy xe, vừa xong dùng máy bay không người lái, hắn đã xác định rõ lộ tuyến phải đi, lúc cần thiết, liền bỏ lại xe đi bộ.
Mà thấy xe của Trương Thành sắp rời đi, Emily chợt nhớ tới.
Emily chất vấn Trương Thành: "Đồ của ta đâu? Trả lại cho ta." rương Thành cười nói: "Giao dịch giữa chúng ta còn chưa hoàn thành, ngươi muốn quỵt nợ hay sao?"
Emily vội vàng nói: "Thế nhưng lúc nãy ngươi vừa nói, muốn đem đồ vật trả lại cho ta . . ."
Trương Thành cười lạnh nói: "Vừa rồi là ta muốn giao dịch với ngươi, ngươi phụ trách bảo hộ những nữ nhân này, sau đó ta sẽ trả lại đồ vật lại cho ngươi, bất quá, chính ngươi đã không đồng ý giao dịch."
Mắt nhìn xe của Trương Thành chuẩn bị rời đi.
An Tâm liền đi đến bên cạnh của Emily rồi nói: "Chúng ta đi theo hắn chứ."
"Hắn không c khoác, đi theo hắn thực sự quá nguy hiểm." Emily lắc đầu, cô cũng có nhiệm vụ riêng phải hoàn thành, mà đi theo Trương Thành, quả thực là cửu tử nhất sinh.
Một khi bị bầy zombie bao vây, vậy không thể thoát ra ngoài được.
Mà cô lại là con nhà có truyền thống quân nhân, không gì có thể so được đối với nhiệm vụ được giao phó, .
Cùng gặp gỡ với Trương Thành , cùng hắn phát sinh quan hệ, chỉ có thể nói là gặp gỡ ngoài nhân sinh của cô.
Mặc dù đúng là bị Trương Thành chơi đến phát cáu , nhưng phải nói Trương Thành là một nam nhân vô cùng đặc biệt.
Tuy rất vô xỉ và đáng ghét.
Nhưng có lẽ cả đời này cô không bao giờ có thể quên hắn, bởi vì ấn tượng với hắn quá sâu đậm.
"Chúng ta đi thôi."
Emily quay lại phía An Tâm nói , cô cũng không bỏ rơi đám nữ nhân An Tâm .
Mặc dù quốc giakhác biệt, chủng loài khác biệt, nhưng hiện tại cũng đều là nữ nhân với nhau, cố gắng hết sức hỗ trợ nhau.
Không có sự bảo hộ của nam nhân, vậy phải biết tự bảo vệ chính mình.
Hiện tại các cô đều có xe có dầu.
Còn về thức ăn mà nói, lên núi hái quả dại, hoặc đào khoai sọ, khoai lang các loại rau củ hoang dã bên các ruộng hoang, cũng có thể dịu bớt cơn đói.
Nhiều người một chút tuy áp lực đoàn đội lớn hơn,nhưng cũng có thêm một chút an toàn.
Trương Thành trở lại thành phố Đông Hải, trời đã chuyển tối.
Vốn là một lộ trình thuận lợi, do thi triều chắn đường, khiến cho Trương Thành phải bỏ xe lại đi bộ trở về Liễu Khê Trấn.
Cũng may mắn hắn không có mang theo đám nữ nhân, những nữ nhân kia cũng quyết định không đi theo hắn, bằng không mà nói, chắc chắn các cô sẽ bị Zombie ăn sạch.
Trước khi Lái chiếc xe Unimog về biệt thự. Trương Thành liền dùng bộ đàm gọi cho Đường Dĩnh.
Thông báo bình an với các cô, cũng từ các cô biết được khu biệt thự cũng an toàn, hắn mới cảm thấy yên tâm hơn.
Mặc dù trong nhà có rất nhiều vũ khí hạng nặng, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất
Lúc Trương Thành về đến nhà.
Đường Dĩnh cùng mọi người đã chờ sẵn ngoài sân biệt thị.
Ôm, hôn, theo lễ nghi của gia đình.
Trương Thành ôm eo Đường Dĩnh, đi vào biệt thự.
Trong phòng ăn , mâm cơm đã bày đầy đồ ăn.
Không đợi Trương Thành đi rửa tay, Đường Dĩnh liền an bài Kiều Thư đi bưng một chậu nước sạch đến, để cho Trương Thành rửa sạch tay chân mặt mũi.
Vừa rồi Đường Dĩnh ôm hắnTrương Thành ngửi thấy mùi vị mồ hôi cùng tử khí của đám thây ma, cô quan tâm hỏi hắn: "Lão công anh có mệt không?."
Mùi mồ hôi bẩn cùng mùi tử thi, chứng minh rằng Trương Thành từng cùng Zombie chiến đấu qua, hơn nữa là chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Đường Dĩnh liền lại gần, giúp Trương Thành rửa mặt. Trương Thành thở phào nhẹ nhõm.
Dương Hiểu Hồng đi đến sau lưng Trương Thành , nói : "Lão công, để em đấm bóp cho anh."
Lúc này, Đinh Ngọc Đình liền bưng cơm nóng ra.
Trương Thành vừa ăn cơm, vừa nói: "Liễu Khê trấn, Nam Môn trấn, Cổ Lâm trấn, xem như kết thúc, mấy chục vạn đầu Zombie, thậm chí còn nhiều hơn."
Mấy trăm ngàn Zombie . . .
Con số này để cho mọi người bên trong biệt thự đều lạnh sống lưng.
Trương Thành nói : "Nếu như chúng ta muốn phát triển căn cứ, tiến hành khai hoang đồn điền ruộng đất, có lẽ phải rời xa khu vực đó."
Đường Dĩnh gắp một chiếc đùi gà cho Trương Thành , sau đó liền lấy một chén canh cho hắn.
"Nếu như lão công muốn mở căn cứ bên ngoài. . ." Vương Kỳ nghĩ ngợi rồi mới nói ra: "Có lẽ nên là Đông Lăng trấn."
Vương Kỳ sau khi được đề thăng lên tổng bộ, liền hiểu rõ bên trong tổng bộ, nữ nhân ở nơi này không chỉ có dựa vào xinh đẹp, ai cũng có bản sự của riêng mình .
Hơn nữa, Vương Kỳ năng lực bản thân vô cùng mạnh mẽ, cô càng muốn chứng minh năng lực của bản thân.
"Đông Lăng trấn . . ." Trương Thành tuy rằng không có chút ấn tượng nào với nơi này.
Đường Dĩnh quay qua nói với Kiều Thư: "Đi lấy tấm bản đồ tới cho Lão Công."
"Vâng, Dĩnh tỷ." Kiều Thư hiện tại rất nghe lời, cô càng hiểu rõ một điều Trương Thành không phải vì xem trọng cô mà tấn thăng cho cô về tổng bộ, muốn tồn tại ở cái nhà này, hoặc có một chỗ cắm dùi, tốt nhất là nên ôm chặt bắp đùi của Đường Dĩnh.
Bởi vậy, cô bây giờ nhất nhất làm trợ thủ của Đường Dĩnh .
Đường Dĩnh chỉ cần nói Kiều Thư làm cái gì, Kiều Thư lập tức làm theo không hề có sai sót.
Bản đồ được lấy đến, hai người Tô Dung Dung cùng Kiều Thư giơ lên cho Trương Thành xem.
Vương Kỳ rất nhanh nhìn lướt trên bản đồ, tìm được vị trí của Đông Lăng trấn , đồng thời nói : "Nơi này ở gần bờ sông, thời xưa chính là một nơi hội tụ nhân tài, địa phương có rất nhiều tú tài, trạng nguyên, bất quá, theo sự phát triển của Trung Quốc, người trẻ tuổi bên trong trấn thường ra ngoài làm việc, Đông Lăng trấn lại càng lu mờ, mà cách đây hai năm, chính phủ muốn quy hoạch trấn nhỏ này thành một địa điểm văn hóa di sản . . ."
Vương Kỳ giảng giải một cách ngắn gọn, giới thiệu qua về Đông Lăng Trấn.
Trương Thành cắt đứt Vương Kỳ, nói : "Ít người, có nước, đất đai phì nhiêu, rất là có ý tứ."
"Chính là như vậy." Vương Kỳ gật đầu,cô liền tiếp tục nói: "Hơn nữa ở cnày, lại có một tòa Đông Lăng thư viện, có thể lấy nó làm cơ bản để xây dựng nên căn cứ."
Hiện tại cổ trấn xưa đã được hiện đại hóa, cáp quang trong lòng đất khiến toàn bộ cổ trấn đều có wifi, không chỉ hấp dẫn khách du lịch, còn có thể hấp dẫn các xí nghiệp đến đầu tư phát triển.
Mà Đông Lăng thư viện, chính là tiêu chí của cổ trấn này.
Trương Thành nói : "Vậy chúng ta ngày mai đi một chuyến đến Đông Lăng trấn ."