Lúc mà Trương Thành đang tuần tra bên trong Đông Lăng Thư Viện, thì đám người Tả Mộ Hoa đã xuống núi,và đang đi về hướng đông
Trương Thành cho bọn hắn than là một ngày. n họ nhất định phải dùng khoảng thời gian đó, rời khỏi Đông Lăng trấn.
Nếu như bọn họ không rời đi Đông Lăng trấn trong một ngày, Trương Thành có khả năng cao sẽ giết chết bọn họ.
Lệnh trục xuất của người thống trị.
Tả Mộ Hoa cùng những người này đều tin tưởng rằng, Trương Thành một tên ác nhân này, nói sẽ đi đôi với làm.
Bởi vậy, bọn họ liên tục đi về phía Đông chưa từng ngừng lại.
Ở hướng đông cũng có núi,nếu như Zombie không xuất hiện ở nơi đó, có thể ở tạm trên những ngọn núi này một khoảng thời gian.
Chỉ cần cố gắng chịu đựng đến tháng 5, mùa hè nắng gắt, liền có thể ra ngoài thu thập vật tư.
Chỉ là từ giờ cho đến tháng năm, còn cả một đoạn thời gian rất dài.
Lúc Rời khỏi Đông Lăng thư viện , bọn họ cũng không mang theo bất cứđồ đạc gì, đến dao ng không có.
Lúc này mà gặp phải Zombie , vậy bọn họ sẽ làm thế nào đế đối phó đây?
Đương nhiên, Hạ Hầu Dung cùng đám người này cũng không phải ngu ngốc, trên đường xuống núi họ nhanh chóng thu lượm bên đường, tìm được mấy cây gậy gỗ.
Cầm trên tay, cảm giác an toàn tăng lên một chút.
Tả Mộ Hoa "Mọi người đi nhanh lên một chút, trước khi trời tối chúng ta phải đi đến ngọn núi kia."
"Ân." Cố Hiểu Quân cùng đám người liền đáp lại.
Bất quá, sau khi một quãng đường khá dài, tất cả mọi người đều có chút cảm giác đói bụng.
Mỗi ngày đều là canh nấu khoai sọ, đến muối ăn cũng không có.
Năng lượng , dưỡng chất thu nạp vào cơ thể vô cùng ít ỏi, vận động trong thời tiết lạnh giá, rất nhanh khiến cơ thể có cảm giác đói khát.
"Tiểu Mạn, ta thật đói."
"Hiểu Quân, ta cũng đói bụng."
"Ngưng Hương, ta cũng vậy."
C nhân này lúc rời khỏi thư viện, lại không hề nghĩ tới, tình trạng hiện giờ của các cô , lúc này họ mới nghĩ đến, bữa ăn tiếp theo của họ sẽ ăn bằng gì đây?.
Trời tối.
Đám người Tả Mộ Hoa cũng may mắn lên núi trước trời tối.
Mấy ngày gần đây, trời đều đổ mưa, khắp nơi vô cùng ẩm ướt.
Muốn tìm được củi khô, cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Hạ Hầu Dung cầm bật lửa,đã thử mấy lần, vẫn không thể nhóm thành một đống lửa.
Hạ Hầu Dung nói : "Nơi này ẩm ướt quá."
Hoạt động sinh tồn nơi hoang dã, cũng không phải bọn họ chưa từng chứng kiến, nhưng xem với thực hành lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bọn họ có thể nắm vững kỹ xảo sinh tồn nơi hoang dã.
Nhưng họ không biết, những hoạt động cầu sinh chiếu trên ti vi, để tăng hiệu quả của tiết mục, sẽ có tổ đạo cụ an bài tất cả mọi thứ.
Mà lúc này vào tận thế họ lấy đâu ra tổ đạo cụ để an bài cho họ.
Không có đồ ăn, không có lửa,thời tiết lại lạnh giá.
Còn chút may mắn đó là, bây giờ không có mưa, nếu như lại gặp phải trời mưa, vậy có lẽ bọn họ khó có thể trụ vững qua tối nay!
Lúc này, Chu Quyền tìm được nhựa cây trên một cây tùng, hắn kích động nói "Ta tìm thấy nhựa thông."
Nhựa thông dễ bắt lửa, có nhựa thông , liền có thể nhóm lửa.
Mà Vương Trí cũng tìm ở phụ cận xung quanh, một chút cây nấm.
Những cây nấm cái này hình thù đều hết sức bình thường, không có màu sắc sặc sỡ, hẳn là không độc .
Kiến thức của họ vẫn chưa đủ, để phán đoán nấm có độc hay không, chỉ có thể dựa vào màu sắc cùng hình thù bình thường để phán đoán.
Tả Mộ Hoa liền nói: "Đi tìm thêm chút củi khô cùng cỏ dại."
Chu Quyền khó chịu nói: "Uy, sao ngươi không đi tìm?!"
Nhựa cây, cùng nấm đều do hai người họ tìm về.
Cố Hiểu Quân nói : "Nếu như không phải các ngươi đưa những tên ác nhân đến căn cứ, thì chúng ta sẽ thảm vậy sao?"
Cô vẫn hết sức bảo vệ Tả Mộ Hoa.
"Ngươi . . ." Chu Quyền thầm mến Cố Hiểu Quân, tuy rất tức giận nhưng cũng không dám phát tiết trước mặt nàng, chỉ có thể nuốt xuống cục tức này.
Bất quá, hắn càng nghĩ lại càng tức.
Dựa vào cái gì hai người Tả Mộ Hoa cùng Lý Vân Thư , có thể không cần làm bất kì việc gì, lại con sai xử họ làm việc.
Đương nhiên, người khó chịu ở nơi này, không chỉ có Chu Quyền, Vương Trí.
Ba ngườiVương Kiến Tân, Lưu Vũ Thần, Trương Khải , lúc này cũng bắt đầu nhóm lên một chút khó chịu
Sau khi bị Trương Thành trục xuất khỏi Đông Lăng thư viện, hiện tại đã lang bạc nơi hoang dã.
Muốn ăn không có ăn, đến chỗ che gió che mưa đều không có.
Hơn nữa, hai người Tả Mộ Hoa cùng Lý Vân Thư , vẫn còn muốn có “Đặc quyền “ hay sao? !
Quả thực là đáng hận !
"Chúng ta đi tìm Hạ Hầu Dung." Lúc này, Vương Kiến Tân nói với Lưu Vũ Thần cùng Trương Khải.
Trước khi virut bộc phát, ba người cũng không quen biết, bất quá, bọn họ bây giờ quan hệ cũng không tệ lắm.
Hạ Hầu Dung mặc dù chỉ là một tên bao cỏ, nhưng đều là nam nhân n hắn liên thủ, cũng không còn cần để ý đến đám nữ nhân nữa.
Vương Kiến Tân đi đến sau lưng của Hạ Hầu Duói: "Chúng ta sẽ ủng hộ ngươi."
Hạ Hầu Dung lúc đầu hơi kinh ngạc, sau đó cảm giác hắn như trúng sổ xố; "Thật "
Bất quá, Hạ Hầu Dung vẫn thở dài nói: "Không được , kể cả có thêm ba người , chúng ta cũng chỉ có 6 phiếu, Cố Hiểu Quân cùng đám nữ nhân vẫn ủng hộ Tả Mộ Hoa."
Vương Kiến Tân nhìn Hạ Hầu Dung cảm giác như nhìn một thằng ngu nói: "Chúng ta là nam nhân, hơn nữa, đám nữ nhân chỉ có 12 người, ngươi sợ cái gì."
Trương Khải nói ra: "Nếu các cô ấy muốn phản kháng, liền xử lý luôn, ta sớm đã khó chịu đám nữ nhân không não này rồi!"
Trước đó khi ở tại thư viện, nhiều nữ nhân, nam nhân lại ít.
Muốn gây chuyện, nam nhân cũng không dễ dàng xử lý hết đám nữ nhân.
Chỉ có thể dựa theo phương thức dân chủ, thông qua hình thức bỏ phiếu chọn lãnh đạo.
Nhưng lúc này thì sao? Nam nhân có 8 người, nữ nhân chỉ còn có 12 người.
Mà 6 nam nhân sẵn sàng không thèm nhìn ý kiến của 12 người nữ nhân.
"Ngươi muốn nói chúng ta sẽ dùng bạo lực . . ."
Hạ Hầu Dung lẩm bẩm nói, sau đó làm ra bộ dạng trầm ngâm nói ra: "Cái này không phải là tốt đâu, đây là phạm tội đó!"
"Phạm tội? Còn sợ phạm tội sao?" Lưu Vũ Thần hừ lạnh nói: "Ban ngày tên kia, còn nổ súng, cướp đoạt căn cứ của chúng ta, chẳng lẽ ngươi đã quên!"
"Ta cũng cảm thấy bọn họ nói đúng."
"Đúng vậy , hắn đều không sợ phạm tội, chúng ta sợ cái gì!"
Vương Trí cùng Chu Quyền cũng cảm thấy bực bội vì sự ngu ngốc của Hạ Hầu Dung, liền thêm chút dầu vào lửa.