Đám người Vương Trí, Chu Quyền cũng không nghĩ tới, trong lúc điên cuồng đã giết người
Tả Mộ Hoa, Lý Vân Thư, Cố Hiểu Quân, Trương Tiểu Mạn đều đã chết.
Đợi đến bọn chúng kiềm chế được cơn giận, đồng thời khôi phục lý trí , mọi thứ đều đã muộn.
Nữ nhân bị đánh chạy hết xuống núi, nữ nhân bị đánh chết, thân thể dần dần lạnh lẽo.
"Các ngươi, các ngươi đã làm thành chuyện gì thế này . . ."
Hạ Hầu Dung run rẩy tựa vào gốc cây, hắn không nghĩ tới đám người Vương Trí đ giết người.
"Ta, ta đã giết người . . ."
Vương Trí không dám tin chuyện mình vừa làm, Trương Tiểu Mạn trên mặt khắp người toàn là máu, mà vết thương trên đầu, là bị hắn dùng côn gỗ đánh.
Vết thương trí mạng là một gậy tiếp theo ở sau gáy.
Vừa rồi Vương Trí trong cơn giận dữ tất cả lý trí đã bị che mờ, cầm côn gỗ dùng hết sức đập vào sau gáy của Trương Tiểu Mạn .
Dưới mấy lần đập xuống của mộc côn, Trương Tiểu Mạn đã tử vong.
Cố Hiểu Quân cũng giống như vậy, cũng bị Chu Quyền dùng côn gỗ đập vào sau gáy.
Tả Mộ Hoa, Lý Vân Thư hai người thì là bị bọn Vương Kiến Tân, đánh hội đồng, bị đập chết tươi.
Vương Kiến Tân nói : "Sợ cái gì, người cũng đã chết."
Trương Khải suy nghĩ, nói a: "Nói cũng đúng, đằng nào giết người thì đền mạng , nếu có bị xử bắn, cũng chạy không thoát."
Hạ Hầu Dung nhận ra sự khác biệt trong lời nói của đám nam nhân, đã làm một lần rồi thì sợ gì không làm nữa
Đám nam nhân này đã rơi vào đọa lạc, đã trức tiếp lột xác thành ác nhân chân chính!
Lưu Vũ Thần hít sâu một hơi rồi nói: "Không phải chỉ chết mất hai nữ nhân sao? Còn nhiều nữ nhân như vậng ta cũng không thiếu."
Vương Trí nhìn qua Lưu Vũ Thần, giống như người đi lạc, tìm được phương hướng: "Đúng, ngươi nói đúng."
Chu Quyền nói : "Chúng ta bây giờ đuổi theo bọn chúng, vẫn còn kịp."
Hạ Hầu Dung nhìn tình huống đã mất kiểm soát, tất cả đã lột xác, hắn vội vàng nói: "Uy, các ngươi còn muốn giết người sao? !"
Vương Kiến Tân nói : "Ngươi không muốn đi cùng, thì cứ lưu lại nơi này đi."
Nói xong, Vương Kiến Tân quay qua những người khác nói: "Chúng ta đi!"
Vương Trí cùng Chu thúc nhìn qua Hạ Hầu Dung một chút, sau đó cùng đám người Vương Kiến Tân rời đi.
Hiện tại đã thay đổi, Vương Kiến Tân đã trở thành lão đại của đám nam nhân.
Mà Hạ Hầu Dung lúc này đã bị cho ra rìa."Điên, tất cả đều điên rồi!" .
Hạ Hầu Dung ngồi ở bên cạnh đống lửa, hai tay ôm đầu, lầm bầm lầu bầu.
Ánh trăng ảm đạm, chỉ đủ chiếu sáng một chút con đường phía truóc.
Đám nữ nhân trốn chạy từ đỉnh núi xuống không dám dừng chân, chạy một đường về hướng tây.
Các cô muốn chạy trốn về Đông Lăng thư viện.
Vừa rồi đám người Vương Kiến Tân , làm họ tột cùng sợ hãi rồi.
Nếu như cứ lưu lại nơi đấy, những tên nam nhân đã phát điên kia, có lẽ cũng sẽ đánh chết các cô.
Mà đám người Trương Thành mặc dù có súng, hơn nữa còn cướp đoạt Đông Lăng thư viện, nhưng từ lúc gặp đến giờ, cũng chưa từng gây thương tích cho các cô.
Hơn nữa các cô muốn rời đi vẫn đồng ý, chứng minh Trương Thành còn không có như đám điên cuồng kia.
Trở về đi theo Trương Thành, có lẽ còn có cơ hội sống sót.
"Ngưng Hương tỷ, ngươi chờ ta một chút, ta mệt quá."
"Chịu đựng, cố gắng chạy tiếp, sau khi chạy đến phía trước liền tìm chỗ trốn."
Hiện tại Đổng Ngưng Hương trở thành người có uy tín nhất trong nhóm nữ nhân.
Nguyên bản lúc trước còn có Trương Tiểu Mạn cùng Cố Hiểu Quân, kết quả hai người bọn họ đều sống chết không rõ.
Hơn nữa, chạy trốn xuống núi, vẫn còn ở cạnh xung quanh Đổng Ngưng Hương , cũng chỉ còn 7 người, có ba người bị té xuống núi, vẫn chưa thể tìm được các cô không biết thương tích thế nào.
Các nữ nhân không dám đi tìm đồng ác, hiện tại tmình còn lo cong còn đòi lo cho người khác sao?.
Sớm biết trở thành tình huống như thế này,chẳng bảo giờ các cô rời khỏi thư viện.
Trong thư viện có nhà cửa che nắng che mưa,che những cơn gió lạnh, xung quanh vẫn có thể kiếm được thực phẩm đủ duy trì cuộc sống.
Còn bây giờ thì sao? Vừa lạnh vừa đói vừa mệt, lại còn gặp phải đám nam phát điên đánh các cô, chỉ có một từ thảm để nói đến tình huống các cô đang gặp phải lúc này.
Đổng Ngưng Hương mang theo đám nữ nhân chạy trốn về Đông Lăng thư viện .
Đám người Vương Kiến Tân đang truy đuổi theo phía sau.
Mà lúc này bên trong Đông Lăng thư viện , Trương Thành đang nướng đồ ăn.
Lúc ban ngày, dò xét dòng suối trên núi, thuận tiện kiểm tra những vùng thổ nhưỡng dễ khai hoang , dễ trồng trọt.
Sau đó, Trương Thành cùng Điền Mặc Lan, Cao Lăng Yên, Lý Thắng Nam, thiết lực một ít cạm bẫy bên trong khu rừng.
Cạm bẫy chủ yếu do Cao Lăng Yên bố trí, đôi tay của cô vô cùng khéo léo, chế tạo cạm bẫy vô cùng hoàn mĩ.
Lý Thắng Nam học tập mãi, mới có thể bố trí được hai cái cạm bẫy.
Mà ở thời điểm trời sẩm tối, bọn họ liền bắt được một con gà rừng, một con sóc , cùng ba con chuột đồng.
Lúc này, họ đang nướng những chiến lợi phẩm mà mình vừa thu hoạch.
Mùi thịt, khiến cho đám nữ nhân Khâu Lãnh Quân, Quan Tích Hình không chẩy nước miếng.
Các cô đã đói bụng ở nơi này đã mấy tháng, hàng ngày đều ăn khoai,nấm , rau dại bên trên núi, mà gần đây thực phẩm càng ngày càng ít.
Bây giờ nhìn thấy đám người Trương Thành , ăn nướng thịt, các cô lại chịu được sao
Bất quá, Trương Thành cũng không có ý định chia phần cho các cô.
Đối với quản lý nô lệ, hắn đã rút ra rất nhiều tâm đắc.
Sự bảo hộ, thực phẩm đã là một đặc ân.
Hơn nữa, một nắm gạo ân tình, hơn xa một đấu gạo thù địch, cho nhiều, các cô cũng không hề cảm thấy biết ơn.
Càng làm cho bọn họ ỷ lại.
Cứ như vậy, đến lúc được ban thưởng thịt vào mỗi năm, mới có thể lấy được càng nhiều sự cảm kích của họ, họ mới biết trân trọng những cơ hội được thưởng thức thịt.
Bất quá, lần này đi ra ngoài, chỉ mang theo một chút kẹo bánh mà thôi.
Điền Mặc Lan liền lấy một chút kẹo ra, sau đó đưa cho đám người Khâu Lãnh Quân ; "Một người một viên."
Kẹo bơ sữa.
Trước khi vi rut bộc phát, loại kẹo này đến trẻ con còn cảm thấy chán ghét, nhưng là bây giờ, đừng nói là bên trong Đông Lăng thư viện , kể cả có là xung quanh Đông Lăng trấn người sống sót cũng chưa có thể được thưởng thức.