Lúc mà Trương Thành trở lại Đông Lăng thư viện , Điền Mặc Lan, Cao Lăng Yên, Lý Thắng Nam vẫn còn tiếp tục đi tuần tra địa bàn.
Các cô liền đi tìm đến ngọn núi màTạ Xảo nói tới .
Bất quá, các cô đã đến trễ.
Đám người Tả Mộ Hoa, Lý Vân Thư , đều đã chết, đều đã trở thành Zombie, Hạ Hầu Dung thì đã bị ăn hết.
Mà lúc này bên trên núi, cũng không còn chút tung tích nào của năm người Vương Kiến Tân.
Hiển nhiên, năm người này đã rời đi.
Điền Mặc Lan, Cao Lăng Yên, Lý Thắng Nam sau khi thanh lý mấy con Zombie liền hướng về phía đông tiếp tục tìm kiếm.
Đương nhiên nếu ác nhân tồn tại, phải tìm kiếm, nhanh chóng xử lý một cách sạch sẽ nhất.
Trương Thành trở về, đám người Đổng Ngưng Hương tình trạng bệnh tình cũng khởi sắc một chút
Nhờ có thảo dược mà Nghiêm Thải mang về, bệnh tình đã được khống chế.
Bất quá, Đổng Ngưng Hương cùng những nữ nhân kia vẫn bị khí lạnh xâm nhập, muốn loại trừ, chỉ dựa vào thảo dược là không đủ.
Trương Thành quan sát qua Nghiêm Thải, liền hỏi: "Ngươi hiểu thảo dược?"
Nghiêm Thải liền nói: "Khi còn bé mẹ của ta đã từng dậy qua."
Trương Thành từ trong ba lô, lấy ra ba cái xúc xích hun khói, một hộp bánh bích quy cùng một khối sô cô la, đưa cho Nghiêm Thải nói: "Về sau đi theo ta, sẽ không bạc đãi nhà ngươi."
Mặc dù Trương Thành bên cạnh cũng có Vương Sắc là bác sĩ, nhưng thuốc thang cùng với đồ ăn đều có hạn sử dụng.
Sau khi hết hạn sử dụng, dược phẩm cũng không hẳn không thể dùng nữa, nhưng, hiệu quả trị bệnh sẽ giảm mạnh, Trương Thành cũng hiểu rõ điều này.
Mà Nghiêm Thải hiểu được một chút dược thảo, từng sống bên trong thôn làng, những bệnh thường gặp thường dùng những loại cây thuốc có sẵn trên núi để trị bệnh, cũng không phải đưa người đến bệnh viện tốn kém.
Bởi vậy, Nghiêm Thải liền có giá trị bên trong tận thế, sau khi biểu hiện liền được trọng dụng.
Hơn nữa, càng tồn tại lâu bên trong tận thế, hạn sử dụng của thuốc men sẽ hết, thì giá trị của cô ấy sẽ càng được nâng cao.
Nghiêm Thải một lúc được nhiều đồ ăn như vậy, giống như trúng thưởng một phần thưởng lớn, khiến đám nữ nhân xung quanh, đều đang nhìn về phía nàng thèm khát.
Đợi đến khi Trương Thành đi ra ngoài, đám nữ nhân liền tụ lại vây quanh Nghiêm Thái, mong cô chia sẻ một chút đồ ăn.
Thế nhưng, Trương Thành biết rõ lòng người ích kỷ, bởi vậy, hắn liền quay lại nói với Nghiêm Thải : "Ăn hết đi, buổi tối sẽ cho ngươi đồ ăn mới."
Buổi tối vẫn còn có thức ăn sao?
Cô ta cũng thật là may mắn!
Chỉ là nhận biết một số loại cây thuốc hay sao?
Lòng đố kỵ của nữ nhân, lại vô cùng mạnh mẽ.
Mà Nghiêm Thải dưới sự chứng kiến của Trương Thành liền đem đống đồ ăn hắn phân phát ăn sạch.
Trước đây, cô cũng không ăn nhiều như vậy, thế nhưng . . .
Tận thế âu như vậy, mà đây là lần đầu tiên trong tận thế cô được ăn thịt
Cho dù chỉ là thịt khô là lạp sườn, xúc xích, nhưng hiện tại đều là mĩ vị của cô.
Mà đám người Khâu Lãnh Quân, Vương Nhược Vân, Quan Tích Hình đều nhìn với con mắt ghen tị
Ba người Điền Mặc Lan trở về đã là gần bốn giờ.
Mất cả một ngày tìm kiếm, cũng không có phát hiện tung tích của đám người Vương Kiến Tân , chắc chắn đám người này đã ẩn nấp ở một chỗ kín.
Đám Vương Kiến Tân hiểu rõ một điều, nếu như Trương Thành phát hiện ra bọn chúng chờ đợi chúng chỉ là cái chết, sẽ không ngừng đuổi giết hắn đến khi đạt được mục đích.
Bởi vậy, điều quan trọng nhất bọn chúng là trốn thật kỹ, trốn thật xa khỏi Đông Lăng Trấn.
Còn việc đi đâu? Vương Kiến Tân vẫn chưa nghĩ đến, dù sao, sống một ngày là tốt một ngày.
Mà lúc truy đuổi xuống chân núi, bọn chúng cũng tìm được một nữ nhân.
Nữ nhân kia bị ngã gẫy chân.
Vương Kiến Tân liền đem cô ta theo, biến thành nô lệ tình dục để đám người này phát tiết.
"Chắc chúng nghe thấy tiếng xe hơi liền ẩn nấp bất quá, chúng ta có máy bay không người lái, đợi sau khi mọi thứ ổn định, dùng máy bay không người lái do thám, nếu không tìm thấy,sẽ tăng cường phòng thủ nơi này."
Trương Thành dự định sẽ phát triển một căn cứ mới ở Đông Lăng trấn .
Nơi này sẽ phát triển lương thực cho toàn bộ các căn cứ.
Bởi vậy, hắn cũng không có ý định đưa đám người Khâu Lãnh Quân trở về thành phố Đông Hải.
Còn việc chọn quản lý nơi này, Trương Thành vẫn muốn chọn bên trong các căn cứ biệt thự, du sao các nữ nô lệ đều đã đi theo Trương Thành một thời gian tương đối dài, đều nắm rõ các quy tắc
Lúc này, Điền Mặc Lan liền xin lỗi với Trương Thành : "Lão công, anh vì để ý đến cảm nhận của anh, nên mới thả bọn họ rời đi, hiện tại lại mất thời gian tìm kiếm bọn họ."
Ác nhân khi bắt đâu lột xác giết qua người đầu tiên, liền sẽ giết tiếp người thứ hai, thứ ba…. rồi càng nhiều hơn nữa, dã tâm của bọn chúng, càng ngày sẽ càng bành trướng.
Nếu như không xử lý kịp thời, có thể đem lại những phiền toái không đáng có cho sự an toàn của căn cứ.
"Đồ ngốc, anh đã nói rồi,không phải vì em,anh cũng đâu có nghĩ chúng lại lột xác nhanh như vậy."
Trương Thành vỗ vỗ bờ vai của Điền Mặc Lan , trấn an cô.
Điền Mặc Lan dù sao cũng là quân nhân, để cho cô lạm sát kẻ vô tội, hoặc giết người vô tội trước mặt của cô,điều này sẽ làm vô cùng khó chịu.
Đương nhiên, nếu như không có Điền Mặc Lan ở bên cạnh, Trương Thành sẽ áp dụng cách thức từng ứng phó căn cứ núi Tiên Hạc , để đám nam nhân tự giết lẫn nhau.
Chỉ cần bọn họ vì sinh tồn,sẽ giết chết đồng bạn của mình, vậy chúng cúng ác nhân cũng không khác gì nhau.
Mà đối với ác nhân, mặc kệ là nam hay là nữ, Điền Mặc Lan cũng không do dự, cô sẽ trực tiếp nổ súng giết chết không một chút suy nghĩ.
Trấn an Điền Mặn xong, Trương Thành liền mang gạo lúc trước mang về ra.
Những ngày gần đây, hầu như là ăn bánh nướng,thịt khô, lạp xưởng, cũng nên ăn chút cháo, để cải thiện bữa ăn một chút.
Mấy ngày này mưa tầm tã mới ngừng lại
Cảm giác Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, khiến thân thể ấm áp lên không ít.
Lúc này đám Vương Kiến Tân đang ở bên một nhánh sông nhỏ , bọn chúng cũng không biết hiện tại mình đang ở đâu.
Thế nhưng,chắc chắn bọn hẳn đã rời xa Đông Lăng thư viện rồi .
Những ngày gần đây,bọn chúng di chuyển không ngừng nghỉ.
Dùng hết khả năng của mình để băng rừng lội su né đám người Trương Thành lùng bắt.
Nữ nhân mà bọn chúng mang theo.
Lại có thân thể không hề tệ, mặc dù ngã gẫy chân, nhưng cũng không bị nhiễm bệnh.
Có cô ta, bọn họ cũng thoát khỏi cảnh bắt sóc bỏ lọ, lần đầu tiên được nếm mùi vị của nữ nhân.
Lúc này, nước sông có chút lạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng gì, bọn chúng muốn tẩy rửa những bụi bẩn trên cơ thể, nhất là để nữ nhân kia sạch sẽ.
Nếu như bị nhiễm bệnh, sẽ lây bệnh cho tất cả đám.
Thế nhưng lúc này, khi bọn chúng đang tắm rửa trên dòng sông, có một đám người tay cầm khảm đao, Trảm mã đao, trên lưng thì đeo những khẩu súng săn, đang đi về phía bọn chúng.