Đngười Đổng Ngưng Hương được đám nữ nhân Khâu Lãnh Quân, Quan Tích Hình, Vương Nhược Vân đưa lên trên núi.
Nhưng , lúc này trên núi đến đồ ăn cũng không có, nói gì đến thuốc men, bởi vậy, đám người Khâu Lãnh Quân , chỉ có thể giúp những người đang bị bệnh lau người cùng chườm khăn để hạ sốt.
Trương Thành sau khi chứng kiến đám nhân lo liệu cho nhau ổn thỏa, liền lập tức xuống núi.
Hắn muốn tiến vào bên trong Đông Lăng Trấn một chút, để tìm kiếm thêm thuốc men.
Trên trấn có bệnh viện, có tiệm thuốc, muốn tìm thấy thuốc men, cũng không phải chuyện gì quá khó
Mà ba người Điền Mặc Lan, Cao Lăng Yên, Lý Thắng Nam , đều bị Trương Thành phái đi tuần tra xung quanh.
Các cô ngồi một chiếc xe dưới chân núi, đi tìm kiếm những nữ nhân mất tích không rõ sống chết, thuận tiện xử lý đám người Hạ Hầu Dung.
Căn cứ theo lời kể của Tạ Xảo , bọn Vương Kiến Tân đều đã lột xác trở thành ác nh
Để tránh nguy cơ đối với Đông Lăng trấn, cùng tai họa ngầm ở Đông Lăng trấn, thế nên, phải nhanh chóng xử lý đám nam nhân này, tốt nhất nhổ cỏ tận gốc.
Trương Thành sau khi xuống núi, đám nữ nhân Khâu Lãnh Quân, Quan Tích Hình, Vương Nhược Vân , chỉ bây quanh bên những nữ nhân đang bị bệnh Đổng Ngưng Hương .
Hiện tại các cô ấy sốt cao không hạ, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, tính mạng sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Kỳ thật, ta có thể đi tìm một chút dược thảo." Lúc này, một nữ nhân đứng dậy nói.
Nữ nhân này tên là Nghiêm Thải, vóc dáng tuy không cao, trên dưới 1m55 , dung mạo cũng hết sức bình thường, đứng trong một đám đông cũng không tạo nên một chút ấn tượng gì.
Trên thế giới này, từ trước đến giờ hầu hết là trông mặt mà bắt hình dong.
Người có bề ngoài xấu xí, luôn luôn bị người khác coi nhẹ.
Cho dù bọn họ có tài hoa, cũng bị những người có vẻ ngoài đẹp đẽ che lấp.
Mà Nghiêm Thải là một người bản địa, cha mẹ của cô trước là nông dân, sống cùng những người thành phố cùng thị trấn, cũng không phải quá hợp nhau, lúc nào cũng sợ vẻ ngoài quê mùa của mình, bị mọi người chế giễu.
Lúc này, Khâu Lãnh Quân, Quan Tích Hình, Vương Nhược Vân đều nhìn về phía cô.
Vương Nhược Vân hỏi: "Ngươi là bác sĩ sao?"
Nghiêm Thải hồi đáp: "Trước đây cha mẹ ta phát bệnh, đều do một mình ta lên núi hái thuốc sắc cho họ uống."
Nghe được Nghiêm Thải trả lời, Tạ Xảo hơi một chút chần chờ.
Quan Tích Hình cau mày, nói : "Hắn đã nói sẽ ra ngoài tìm thuốc, có lẽ chúng ta nên chờ ở đây một chút."
Đám nữ nhân Đổng Ngưng Hương tình trạng vô cùng thê thảm, khiến cho đám người Quan Tích Hình độ ỷ lại vào Trương Thành , lại tăng lên một tầm cao mới.
Các cô hiện tại đều hiểu rõ không thể rời khỏi sự bảo hộ của Trương Thành.
Bởi vì sau khi rời khỏi Trương Thành , không có sự bảo hộ, không có đồ ăn, hơn nữa, không có phòng ốc cùng tường bao, Zombie cùng bệnh tật, có thể uy hiếp đến tính mạng của các cô.
Nghiêm Thải nói : "Thế nhưng tình hình của các cô ấy rất nguy kịch, nếu như không cho các cô ấy uống thuốc thì sẽ . . ."
Khâu Lãnh Quân lập tức nói chen vào: "Nếu không, cứ để cô ấy thử xem." Vương Nhược Vân nói nhỏ như muỗi kêu: "Ta cảm thấy, cứ để cô ấy thử một chút, biết đâu chữa được ngựa chết thành ngựa sống."
Trương Thành đi vào thị trấn tìm thuốc, quá trình này trong mắt bọn họ có độ nguy hiểm cực lớn,hơn nữa cũng không ai có thể biết chắc, lúc nào hắn có thể trở về.
Nếu về muộn, những nữ nhân kia nhất định sẽ phải chết.
"Tốt cứ để cô ấy thử một lần xem sao." Quan Tích Hình cuối cùng cũng đưa ra quyết định
Ba người các cô được Trương Thành giao nhiệm vụ trở thành đội trưởng tạm thời, đám người Trương Thành khi không có tại nơi này, mọi chuyện bên trong thư viện, sẽ do ba người các cô định đoạt.
Nghiêm Thải rất nhanh rời khỏi thư viện, sau đó, không đến mấy phút, đã nhanh chóng trở lại.
Lúc cô trở về, Nghiêm Thải cầm trên tay một túm lớn "Cỏ dại”
"Ngươi đang đùa giỡn ay s!"
Khâu Lãnh Quânhau mày, bởi vì những thảo dược trên tay của Nghiêm Thải , thật sự là quá bình thường, mọc đầy trên núi.
Các cô đến Đông Lăng trấn du lịch , lúc đi thăm quan đều tùy ý nhìn thấy loại cỏ dại này
"Khụ khụ khụ . . ."
Lúc này, Đổng Ngưng Hương bắt đầu một cơn ho kịch liệt.
Bệnh tình của cô ấy là nghiêm trọng nhất, nếu để lâu sẽ biến chứng thành viêm phổi, khả năng này rất cao
Nghiêm Thải giải thích : "Đây là cây mã đề, đây là một cây thuốc đông y, chuyên trị nhiễm lạnh cảm lạnh, khi còn bé ta bị bệnh, mẹ của ta thường nhổ loại cây này cta nhai."
Vương Nhược Vân hơi lưỡng lự chút rồi nói: "Để cho các cô ấy thử xem."
Nghiêm Thải liền đem dã nát những cây dược thảo rồi đem đến bên cạnh những người bệnh.
Nước nghiền từ cây mã đề, hơi lạnh một chút, được bón cho đám người Đổng Ngưng Hương .
Trương Thành lúc này đang lái xe đến Đông Lăng trấn.
Zombie bên trong thị trấn, nghe thấy tiếng động cợ xe hơi, liền bị hấp dẫn đi tới.
Bất quá, Zombie sau khi nhìn thấy Trương Thành , bọn chúng lại tiếp tục lang thang vô định.
Trương Thành xuống xe, đi vào bên trong thị trấn.
Đây một cổ trấn phong cảnh vô cùng hữu tình, có núi có sông.
Một dòng sông chảy qua tiểu trấn, chia tiểu trấn ra làm hai.
Nếu như không có virus bộc phát, hiện tại nếu như không phải tận thế, thì vùng đất này nếu phát triển du lịch, sẽ vô cùng phồn vinh.
Bên trong trấn, Trương Thành tìm được một tiệm rèn
Trong tiệm có các loại nồi sắt, dao phay, cuốc sắt… cùng rất nhiều nông cụ khác.
Loại tiệm rèn thủ công này,không cần nhắc đến bên trong thành phố, chỉ cần là Liễu Khê trấn, Nam Môn trấn, cũng rất ít gặp.
Đương nhiên, từ khi Đông Lăng trấn có dự án phát triển thành khu du lịch, tiệm rèn này cũng quảng cáo trên internet, để những người du lịch nơi này trải nghiệm rèn sắt kiếm cũng không ít tiền.
Cũng phát triển bán các loại sản phẩm từ sắt trên mạng đem đến không ít lợi nhuận.
Bất quá, Trương Thành tìm một con dao phay trong tiệm rèn .
Hắn muốn thử nghiệm một chút, liền lấy dao phay chặt thử đũa sắt, thế mà dao phay tiệm này rèn ra lại vô cùng sắc bén, chặt sắt lại vô cùng nhẹ nhàng.
Nếu như dùng làm vũ khí, chắc chắn đây sẽ là một vũ khí lợi hại.
Trương Thành liền ghi chép lại cửa hàng vào trong một cuốn sổ tay, coi như đây sẽ là một điệm vật tư dự trữ cho hắn cùng căn cứ thư viện.
Bên trong thị trấn, hẵn cũng tìm được siêu thị, cửa hàng tiện lợi, cùng một kho hàng chuyên bán buôn.
Trương Thành từ tiệm rèn, tìm được một loạt dây xích sắt lớn, liền đem tất cả cửa hàng nơi này khóa chặt lại, nhằm giữ lại những vật tư này cho hắn sử dụng.
Cuối cùng, hắn mới đi tìm một tiệm thuốc, để tìm một chút thuốc kháng sinh liều cao, cùng các loại kháng sinh có thể uống.
Đối với hắn, việc chữa bệnh cho đám nữ nhân kia không phải điều quá quan trọng.