Ăn hết điểm tâm sáng, Trương Thành, Điền Mặc Lan, Cao Lăng Yên, Lý Thắng Nam liền đi xuống núi.
B hôm nay muốn lục soát về phía đông.
Dựa theo suy nghĩ của Trương Thành đoán chừng, sau khi ăn khổ chịu lạnh, thì đám nữ nhân rời đi mới hiểu cuộc sống bên trong thư viện là thiên đường như thế nào?. ến lúc đó khi gặp lại hắn, liền quì dưới chân cầu xin hắn, hy vọng có thể trở lại Đông Lăng thư viện.
Còn về các nữ nhân lúc này đang ở bên trong thư viện.
Các cô đang chuẩn bị nước suối, nghiền nát 6 thanh lương khô ra, nấu thành một nồi cháo lớn , ăn cho chắc bụng.
Mặc dù hương vị có như thế nào đi chăng nữa, nhưng đây là một bữa sáng, mà họ ước mơ sau khi tận thế.
Hơn nữa các cô còn nghĩ tới bữa ăn sau đó.
Bởi vì Trương Thành đã từng nói sẽ cung cấp thức ăn cho họ hàng ngày.
. . .
Trương Thành sau khi xuống núi, trước khi tìm kiếm, Trương Thành cùng Điền Mặc Lan xuống kiểm tra xe cộ trước.
Trong côp sau xe, luôể sẵn dụng cụ đơn giản để bảo dưỡng xe .
Những dụng cụ đơn giản này,nhằm bảo đảm xe của họ không bao giờ xẩy ra trục trặc giữa đường
Tất cả sau khi đã ổn thỏa, Trương Thành liền lái xe đi về hướng đông.
Cùng lúc đó, Vương Kiến Tân cùng đám namân, bọn chúng đã thôi truy đuổi theo đám nữ nhân.
i trời đã sáng.
Bọn họ lo lắng Trương Thành thực sự sẽ đi lục soát địa bàn,nếu trong quá trình này bị đám người Trương Thành tìm thấy, thì bọn hắn sẽ chết chắc.
Sau lần gặp gỡ tâm lý e ngại Trương Thành , đám người Vương Kiến Tân đã khắc sâu, nên lúc này họ bỏ qua đám nữ nhân tiếp tục di chuyển về hướng đông.
Bọn hng không chọn việc quay lại tìm Hạ Hầu Dung để đi cùng nhau.
Có lẽ, bọn họ cảm thấy Hạ Hầu Dung đã mất đi tư cách, ở cùng bọn hắn một chỗ.
Mà đám nữ nhân Đổng Ngưng Hương , đang trốn trong một bụi rậm, lẩn trốn suốt một đêm. Hôm sau trời lại mưa lớn.
Vừa lạnh vừa đói . . .
Hơn nữa Đổng Ngưng Hương cảm giác cơ thể không được ổn, đầu đau nhức cảm giác rất mệt mỏi.
Không chỉ là Đổng Ngưng Hương, hơn một nửa đám nữ nhân, đêm qua đều bị cảm lạnh.
Không có được cung cấp đủ dinh dưỡng, bên trong cơ thể cũng không thể sinh ra nhiều nhiệt lượng, khiến cho sức miễn dịch hạ thấp.
Dưới thời tiết lạnh giá, cùng với mưa lớn, sự lạnh giá của nước mưa, thấm vào bên trong quần áo.
Dưới loại hoàn cảnh khắc nghiệt này, nữ nhân yêu ớt, làm sao có thể chịu đựng được.
"Ngưng Hương tỷ, ngươi sao vậy . . ."
Một nữ nhân đánh thức Đổng Ngưng Hương, bất quá hiện tại Đổng Ngưng Hương đang bị sốt cao, căn bản không hề nghe thấy tiếng nói của nữ nhân này.
Bệnh tình của cô vô cùng nghiêm trọng.
Đương nhiên, người có bệnh tình nghiêm trọng , không chỉ có Đổng Ngưng Hương, rất nhiều nữ nhân đểu bị nhiễm lạnh , hiện tại bệnh tình bắt đầu nặng thêm, .
Bệnh tới như núi lở, dưới tình huống như vậy, mấy nữ nhân này không thể quay về thư viện được.
Trả lời đồng bạn còn không được thì làm sao mà trở về ?.
Lúc này, từ phía xa truyền đến âm thanh của xe hơi.
Tạ Xảo lập tức chạy ra khỏi bụi rậm. Cô đã thấy được chiếc xe hơi , là xe của Trương Thành . Hôm qua lúc họ rời đi, xuống chân núi đã từng nhìn qua.
"Hây, chúng ta ở chỗ này!"
Tạ Xảo hướng về xe, nhẩy cẫng vung vẩy hai tay, cô muốn hấp dẫn sự chú ý của Trương Thành.
Cùng lúc đó.
Trên ô tô Lý Thắng Nam, cũng đã nhìn thấy Tạ Xảo.
Lý Thắng Nam nói : "Lão công, hướng 10 giờ có một nữ nhân”
Trương Thành quay đầu nhìn qua, đúng là thấy một nữ nhân, hắn chuyển hướng, lái về phía nữ nhân.
Nhìn thấy ô tô đang tới, Tạ Xảo cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Dừng xe, Trương Thành cùng ba người Điền Mặc Lan liền rời khỏi xe.
Lúc này, Tạ Xảo nói với Trương Thành : "Đại ca, cầu xin ngươi, mau cứu các ấy với."
Đám người Đổng Ngưng Hương , đều nằm bên trong bụi cỏ sau lưng cô.
Mắt thường cũng có thể dễ dàng nhận ra, trên người bọn họ đã ướt đẫm nước mưa.
Hơn nữa, tình hình bọn họ vô cùng tồi tệ.
Khẳng định là bệnh tình không hề nhẹ.
Lý Thắng Nam đi đến bên người các cô, kiểm tra qua một chút, tay của cô vừa chạm đến trán của Đổng Ngưng Hương .
A!
Lý Thắng Nam liền lấy trong ba lô ra, một hộp y tế.
"39 độ." Lý Thắng Nam vừa rồi lấy nhiệt độ, đo một lần cho Đổng Ngưng Hương .
Hiện tại cô ấy đang sốt cao, nhiộ cơ thể đã là 39 độ, đây là tình trạng vô cùng nguy hiểm
Nếu như không chữa trị kịp thời, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mà trong ba lô của đám người Trương Thành , đều có để thuốc kháng sinh liều cao, có thể trực tiếp tiến hành tiêm bắp thịt, nhanh chóng hạ sốt, so với những loại thuốc kháng sinh hay, aspirin dùng bằng cách uống mạnh hơn nhiều.
Thế nhưng, bây giờ là tận thế, còn là tình huống đi mạo hiểm bên ngoài, sợ nhất là việc bị cảm lạnh .
Trương Thành đương nhiên không thể cung cấp thuốc kháng sinh cho đám người Đổng Ngưng Hương , bởi vì, nếu như trường hợp không may xẩy ra như Lý Thắng Nam, Cao Lăng Yên nhiễm bệnh, lúc đó muốn có thuốc kháng sinh phải đi vào bệnh viện bên trong Đông Lăng trấn.
"Nếu như các ngươi nghe lời ta ở lại thư viện, thì sự tình này sẽ không bao giờ xẩy ra."
Trương Thành nhìn qua đám người Đổng Ngưng Hương , sau đó từ bên hông lấy ra một bình nước giữ nhiệt, lấy một chút nước cho các cô, cuối cùng, hắn nhìn về phía đám người Điền Mặc Lan i: "Đợi sau khi các cô ấy uống nước, lại đưa họ lên xe, nếu hết chỗ, thì đành phải ném vào cốp sau"
Điền Mặc Lan cùng hai nữ nhân liền đem đám người Đổng Ngưng Hương đưa lên xe, rồi trực tiếp trở về Đông Lăng thư viện.
Bọn họ dùng một chiếc xe SUV, số lượng chỗ ngồi tương đối nhiều .
Về phần còn lại đám nữ nhân vẫn còn lưu lạc bên trong rừng núi, vậy chỉ có thể chúc các cô ấy gặp được may mắn.
Từ đám nữ nhân, Trương Thành biết được có những nữ nhân bị ngã xuống núi, tình huống sống chết bây giờ không rõ.
Mà đám người Vương Kiến Tân phát điên, khả năng cao sẽ tìm thấy các cô ấy.
Trương Thành nói : "Đi tìm đám nữ nhân trên núi gọi tới đây."
"Tốt, tốt." Tạ Xảo vẫn còn vô cùng khỏe mạnh.
Đều là ở dưới mưa lạnh, cùng ăn đồ ăn như nhau, cũng hỗ trợ đưa đám nữ nhân bị ốm lên xe.
Lúc này vẫn chạy lên núi , tốc độ lại không hề chậm.
Tại trong mắt của Điền Mặc Lan , Tạ Xảo là một ứng cử viên xứng đáng được đào tạo.
Lý Thắng Nam nói : "Lão công,không thể cấp thuốc cho các cô ấy sao,?"
Các nàng trong ba lô, mỗi người đều có hai liều, cho đám người Đổng Ngưng Hương tiêm vào, sẽ giúp họ thoát khỏi lưỡi hái tử thần nhanh chóng.
Trương Thành không nóng không lạnh nói ra: "Các cô ấy tự ý rời đi, vậy liền để cho họ nếm thêm chút khổ sở đi, hơn nữa thời tiết lúc này vô cùng lạnh lẽo, ai trong chúng ta đều có thể nhiễm bệnh, thế nên không thể thiếu thuốc được."
Trên xe lúc nó hai nữ nhân vẫn còn tỉnh táo, các cô sau khi nghe Trương Thành nói, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ phức tạp.
Nhiều nhất là sự giác ngộ!
Đi theo Trương Thành, so với việc đi theo đám người Tả Mộ Hoa, Lý Vân Thư tốt hơn rất nhiều.