đám ngườiTrương Khải sau khi được kiểm tra sức khoẻ , liền được một thiêu niên trẻ tuổi dẫn đến một lán trại để ăn cơm.
Nơi để ăn cơm, cũng giống những lán trại khác, đều được dựng lên từ gỗ và các ván gỗ.
Mà trước cửa của phòng ăn này, có một người nam nhân gầy gò, cùng một nữ nhân trông hơi đầy đặn một chút.
Dưới tình hình như hiện tại, nữ nhân còn có thể mập mạp mũm mĩm ư?, điều này chứng minh cô ta ăn cũng không ít
Những người trước đây chỉ cần uống nước cũng béo sao? Chỉ cần ở bên trong tận thế dăm bữa nửa tháng, nhanh chóng sẽ tụt đi mấy cân.
Hơn nữa, Trương Khải lúc trước quan sát, trong sơn cốc hầu hết mọi người đều có chút gầy gò, nữ nhân cũng không ngoại lệ.
Nữ nhân trước mắt này, cùng với nữ nhân mập kia, chắc chắn vị trí bên trong đoàn đội này không hề thấp.
"Lục ca, Lục tẩu."
Quả nhiên, thiếu niên trẻ tuổi liền chủ động chào hỏi hai người này.
Lục ca liếc mắt nhìn qua người Trương Khải sau đó nói: "người mới sao?"
Người trẻ tuổi liền đáp: "Tam ca mang về, hình như nhặt được bên nhánh sông."
Nhặt được? bọn hắn là rác rưởi hay sao? !
Đám ngườiTrương Khải, Lưu Vũ Thần trong lòng hơi một chút khó chịu, bất quá, chỉ dám chửi thầm trong lòng , ngoài mặt không dám biểu lộ bất mãn.
"Được rồi, nếu là Tam ca mang về . . ."
Lục ca rút một điếu thuốc, sau đó nói với người trẻ tuổi: "Đi vào lĩnh đồ ăn đi."
"Tạ ơn lục ca." Người trẻ tuổi liền cám ơn, sau đó mang theo đám người Trương Khải đi vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, mọời đều đang bận rộn làm việc, đa số là lão nhân cùng nữ nhân làm việc
Bọn họ đang nấu đồ ăn.
Đồ ăn trước mắt , làm cho bốn người mới như Trương Khải đều có cảm giác chưa thể thích ứng.
Châu chấu, giáp trùng, nhuyễn trùng …., sau khi rửa qua một chút, liền nướng bên trên lửa.
Mà ở cạnh đó, đang nấu một nội cẩm rau dại.
Người trẻ tuổi liền nói với một lão nhân: "Mã sư phó, cho cháu bốn phần."
Lão đầu híp mắt nhìn đám người Trương Khải khẽ thở dài một tiếng rồi nói ra: "Cho đám người này ba phần đã là nhiều rồi."
Người trẻ tuổi gãi gãi đầu , khẽ nói: "Không có cách nào khác là do Tam ca phân phó."
"Tam ca cũng thật là, mang nhiều người vô dụng về căn cứ làm gì?."
Lão đầu ngay trước mặt đám người Trương Khải mắng bọn hắn là vô dụng là phế vật.
Trong lòng của đám người Trương Khải tràn đầy lửa giận, nhưng mà, vẫn cố gắng chịu đựng.
Lão nhân liền lấy ra bốn phần khoai sọ nghiền gói trong túi vải.
Lão bà của Mã sư phó, cũng dùng bốn cái bát, múc ra bốn bát canh thập cẩm.
Một tên thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi, thì dùng một xâu trúc, xiên bốn xiên côn trùng nướng.
Người trẻ tuổi sau khi tiếp nhận bốn xiên thịt nướng, liền cắn một miếng,châu chấu vừa nướng, ăn cảm giác vô cùng giòn.
Người trẻ tuổi quay lại nói với đám người Trương Khải : "Đây là đồ ăn của các người hôm nay."
"Thịt"đã bị người trẻ tuổi mang đi, còn lại sọ nghiền, cùng bát canh rau thập cẩm
Thế nhưng, dù sao vẫn có đồ ăn, không phải chịu đói chịu lành là đã tốt.
Đám người Trương Khải , liền nâng bát canh lên, đều húp nước của bát canh trước.
Má nó, thật là khó uống!
Hơn nữa cái mùi vị này thật là kì quái!
Bất quá, rau dại vẫn có thể ăn được, sau khi bỏ qua mùi vị kì quái liền bắt đầu ăn cùng khoai sọ nghiền, tuy có kì quái dưới cơn đói khát đám người này đều bỏ vào miệng ngon lành.
Mà người trẻ tuổi mang họ qua đây, bắtu nói với bốn người họ: "Về sau các ngươi sẽ do ta quản, phải gọi ta Văn ca, hiểu không?"
"Ân, ân." đám người Trương Khải gật đầu.
đám người Trương Khải sau khi gia nhập căn cứ, ăn được cơm, đồng thời được sắp xếp công việc ra bên ngoài tìm kiếm thức ăn.
Còn Vương Kiến Tân thì vẫn đang đi về phía Đông Lăng Thư Viện trong lòng thì đầy lo sợ.
Dù sao, hắn vẫn không muốn trở về Đông Lăng thư viện.
Trương Thành có rất nhiều súng, cũng không phải người dễ nói chuyện.
Nếu như bị phát hiện, mạng nhỏ này của hắn sẽ khó mà giữ được.
Hơn nữa, sau khi đi qua mảnh rừng này , trước mắt chính là một địa phương b
Mặc dù đồng ruộng hai bên có cỏ dại rất cao, nhưng không có rừng cây che lấp, khả năng bị phát hiện sẽ rất lớn.
Mà bọn họ lúc này đều không hề hay biết, đỉnh đầu của bọn họ, vừa rồi có một chiếc máy bay không người lái lượn qua.
Máy bay không người lái bay trở về Đông Lăng thư viện, sau khi đáp xuống sân nhỏ.
Điền Mặc Lan bắt đầu xem Video.
Mà Trương Thành đang nướng thịt.
Hôm qua đặt cạm bẫy , hôm nay lại có thu hoạch.
Một chiếc bẫy bị kích hoạt bắt được một con thỏ hoang.
Sau khi lột da con thỏ, liền nướng trên than, bôi lên chút mật ong tìm được bên trong Bảo Tháp thôn,thêm một chút tương ớt, khỏi phải nói nhìn màu sắc đẹp đến thế n.
Mà bên cạnh là một nồi canh cá.
Cá là bắt được bên trong ruộng lúa, khoảng chừng hơn hai cân.
Lúc này, thêm chút gừng, mùi thơm của canh cá bốc lên, khiến đám nữ nhân nước miếng chảy ròng ròng.
Trừ những thứ đó,òn có một bếp lửa đang nấu một nồi cơm.
Gạo là Trương Thành mang về từ bên trong Đông LTrấn, cũng không nhiều, chỉ vừa đủ bốn người bọn họ ăn.
Mà đám người Khâu Lãnh Quân chỉ có thể ngồi cạnh ngửi mùi thởm nước miếng thì thi nhau chẩy!
"Không sai biệt lắm, chuẩn bị ăn thôi" Trương Thành liền gọi đám ngườiĐiền Mặc Lan .
Mà đám người Khâu Lãnh Quân chỉ trơ mắt nhìn Trương Thành không dám nói.
Các cô cũng muốn ăn sao?.
Trương Thành liền nói: "Nghiêm Thải, cùng ba người bọn ngươi tới đây."
Trương Thành từ trong nồi, múc ra bốn bát canh cá.
Đây là cho các cô sao?
Đám người Khâu Lãnh Quân mở to mắt ngạc nhiền nhìn Trương Thành, sau đó, nói : "Tạ ơn chủ nhân ban ân!"
Trương Thành hôm qua đã truyền bá cho họ khái niệm Chủ và nhiên, việc dậy dỗ cụ thể, vẫn là để cho các nữ nhân tới làm.
Hắn cũng không có nhiều thời gian và tinh lực để dậy dỗ đám nữ nhân này.
Thế nhưng, bởi đồ ăn trước mặt, đám người Khâu Lãnh Quân , lại dễ dàng tiếp nhận thân phận nô lệ, cũng không có gì bài xích.
Lúc này, Điền Mặc Lan nhíu mày, nói với Trương Thành : "Lão công, có người đang tiến về hướng chúng ta."