Bên trong căn cứ nơi sơn cốc lão nhân cùng nữ nhân đang chuẩn bị đồ ăn.
Chuẩn bị cho những kẻ lãnh đạo bên trong căn cứ.
Vương Chí đã quen được hầu hạ trong một khoảng thời gian dài.
Mỗi ngày mặc quần áo cũng không phải động, đêm còn có nữ nhân bồi tiếp, thời gian này đối với hắn vô cùng tốt.
"Tam ca, buổi sáng tốt lành."
Một thanh âm lười biếng của nam nhân, vang lên từ phía sau lưng của Vương Chí,
Vương Chí chính là tam ca của căn cứ này, hắn không chỉ trông rất thư sinh, hơn nữa còn có trí tuệ học lại cao.
Trên thực tế, Vương Chí trước đâg là một vị luật sư.
Tháng thứ hai sau khi tận thế xẩy ra, hắn tao ngộ một đám ác nhân, đồng thời ý thức được, muốn sinh tồn bên trong tận thế đẫm máu này, không thể trông chờ được vào pháp luật nữa
Bởi vậy, hắn phải vận dụng trí tuệ của mình, cùng với những mưu kế, trở thành một nhân vật trọng yếu bên trong đoàn đội này.
Lão đại cần trí tuệ của hắn, cần mưu kế của hắn, mà huynh đệ cùng thuộc hạ, cũng hy vọng có thểi theo hắn, có thể tiếp tục sống lâu hơn nhờ vào trí tuệ của hắn.
Vương Chí húp một chút cháo, liền nói: "Lão ngũ, không nên lúc nào cũng lãng phí tinh lực trên người nữ nhân."
"Đã biết, Tam ca,về sau ta sẽ chú ý."
Lão ngũ tên thật là Lục Vĩ, trước khi virut bộc phát, từng làm vệ sĩ cho đám nhà giàu, hay là minh tinh, hơn nữa từng được ra nước ngoài huấn luyện chuyên nghiệp, không chỉ cao lớn, hắn còn có khả năng chiến đấu không tệ.
Công việc bảo hộ an toàn căn cứ, đều do Lục Vĩ phụ trách.
Đương nhiên, Lục Vĩ rất tôn kính Vương Chí.
Bởi vì Vương Chí là người có đầu óc.
Nếu như không phải do Vương Chí bày mưu tính kế, làm sao đoàn đội có thể phất triển đến quy mô như bây giờ, cũng làm sao có thể tồn tại lâu đến như vậy.
"Lão Thất vẫn chưa quay về sao?"
Lúc này nói chuyện là Lão Lục Lưu Siêu, trước đây là một tên đồ tể, hiện tại cũng lão bà quản lý nhà ăn bên trong căn cứ.
Lão Thất trong miệng của bọn họ,tên thật làTrịnh Quần, trước đây là một tên lưu manh lăn lộn trên đường phố, thích tranh đấu thích chém giết, mặc dù tính khí nóng nẩy, nhưng nếu rơi vào tình thế không tốt, thì tính cách hắn lại càng cẩn thận hơn.
Vương Chí lúc ra ngoài, bình thường đều sẽ mang theo Trịnh Quần, dám đánh dám liều, đồng thời, cũng đủ cẩn thận, thích hợp phái đi do thám.
Vương Chí liền nói: "Khả năng nơi đó có chút xa,có thể hắn sẽ t vào lúc giữa trưa”
Hắn thu súng của Trịnh Quần , Trịnh Quần không có súng, đương nhiên hắn tuyệt đối sẽ không dám chọc giận đám người Trương Thành , bởi vậy, Vương Chí mới không lo lắng đến việc Trịnh Quần bị phát hiện.
Bởi vì Trịnh Quần không có súng, hắn sẽ làm việc rất cẩn thận không hề sính cường.
Đây cũng là nguyên nhân hắn phái Vương Chí đi do thám. Đầu óc tốt, đủ hung ác, nói chung là cách nhìn người của hắn chưa từng sai, nên hắn rất tự tin vào năng lực của mình.
Vương Chí liền thuận miệng hỏi một câu: "Đúng rồi, mấy người mới thế nào, có kẻ nào không thành thật không?."
bốn người Trương Khải được đưa tới bên trong căn cứ, đây là sự tình mà Vương Chí mới an bài.
Nếu như xảy ra chuyện, thì Vương Chí cũng phải phụ trách.
Không tuân theo quy củ, không thể lưu lại.
Chỉ có những người tuân theo quy củ của đoàn đội,thì đoàn đội này mới cớ thể phát triển.
Lưu Siêu cười mắng: "Hôm qua để bọn chúng ra ngoài bắt côn trùng, ếch xanh, đám người này thậbuồn cười, nhìn thấy một con rắn hoa, liền bị dọa đái luôn ra quần."
Lưu Siêu phụ trách nhà ăn, mà nhà ăn thì cần nguyên liệu để nấu nướng, cũng là do hắn phụ trách an bài người đi làm việc.
Việc Thu thập nguyên liệu nấu ăn là một chuyện hết sức khó khăn và mệt mỏi, hơn nữa phải đạt đúng theo yêu cầu, nếu như không thu thập đầy đủ nguyên liệu nấu ăn trở về, thì không chỉ là không được ăn cơm, thậm chí còn bị ăn đòn
Vương Chí mỉm cười, nói "Đây không phải chuyện tốt sao? Nếu đem về một đám hung ác,thì các người càng khó quản lý."
Lúc này, Lão bà của Lục Siêu tên là Ngô Quyên bưng vào một chậu thịt lớn
Bên trong có thịt rắn cùng thịt ếch.
Là nguyên liệu thu thập được ngày hôm qua, buổi sáng liền chế biến thành món ăn.
Đám người Vương Chí cũng không phải có thịt ăn thường xuyên,sau khi ngửi mùi thịt thơm phức, liền lập tức động đũa gắp lia lịa.
Rắn hoa dài hơn một mét, ếch xanh ba con, rất nhanh bị đám người này giải quyết sạch sẽ không thừa lại chút gì.
Lúc này là bữa sáng.
Đám người Vương Chí đều ở đâăn uống thoải mái, thủ hạ của bọn chúng cũng đều ở trong nhà ăn, nhận phần của mình.
Thức ăn của họ là canh rau dại thập cẩm, khoai sọ nghiền, cùng côn trùng nướng.
Đám người Trương Khải lần đầu được thưởng thức châu chấu cùng côn trùng nướng.
Mặc dù đây là lần đầu được thưởng thức, cảm giác hơi là lạ, thậm chí cảm thấy có một chút vị đắng, nhưng sau khi cho vào miệng nhai, đây cũng là thịt.
Bất quá, số lượng côn trùng nướng cũng có hạn, không có khả năng ăn no được
Chỉ là, hôm qua bọn hắn tìm được không ít đồ ăn.
Giống như nữ nhân hái nấm, đào được rau dại, cùng với các loại tôm tép bắt được ở suối trên núi, toàn bộ đều không thấy đâu.
Trương Khải cẩn thận hỏi: "Văn ca, những đồ ăn hôm qua chúng ta kiếm về, tại sao lại không thấy."
Văn ca, tên đầy đủ là Lý Học Văn.
Trước tận thế, hắn lđang làm việc tại trạm thu phí, vận khí tốt, sống sót thoát ra từ thi quần.
Hắn đã gia nhập căn cứ này được hai tháng, cũng coi như là người cũ.
Lúc này, Lý Học Văn nghe được câu hỏi của Trương Khải , cười mắng: "Các ngươi còn muốn ăn những thứ kia sao? Cái đó để cho các ngươi ăn sao?"
Trương Khải đám người đều không hiểu hỏi lại: "Thế nhưng nhiều đồ như vậy, Tam ca cùng mọi người cũng không thể ăn hết được."
Nam nhân cùng nữ nhân trừ những lúc làm việc được gira, đại bộ phận đều đi ra ngoài thu lượm thức ăn.
Mà bọn họ thu thập được đồ ăn, đều phải nộp lên trên, thế nhưng số lượng đồ ăn nhận lại vô cùng ít ỏi.
Chẳng khác gì bị bóc lột sức laođộng cả!
Lý Học Văn nói ra: "Chúng ta nơi này chỉ là căn cứ hầu cận, cần cung cấp đồ ăn cho tổng bộ cùng công xưởng, hiểu chưa."
Trương Khải lúnày mới bừng tỉnh, nguyên lai bọn họ chỉ là làm việc vặt.
Lý Học Văn nói : "Hơn nữa các ngươi có phát hiện không, trong sơn cốc này, trừ bỏ những nữ nhần đi theo mấy vị lão đại, có lấy một nữ nhân xinh đẹp, đều là đám nữ nhân xấu xí, hoặc là bà lão, ngay cả nữ nhân hôm qua các ngươi mang đến, cũng không thấy."
Trương Khải đầu óc cũng không chậm liền nói: "Chẳng lẽ nữ nhân xinh đẹp đều phải đưa đến tổng bộ "
Chu Quyền thầm nói: "Vậy chúng ta chẳng phải là kiến thợ hay sao? Chuyên môn phụ trách tìm kiếm vật tư tha về tổ sao?"