Trương Thành lái xe, dựa theo phương hướng mà Trịnh Quần đã cung khai, nơi nhánh sông có căn cứ người sống sót.
Điền Mặc Lan lúc này đang điều khiển máy bay không người lái, bay đến khoảng không bên trong sơn cốc, tiến hành do thám.
Kết qua do thám, quả nhiên đúng theo lời mà Trịnh Quần nói tới.
Trong sơn cốc này quả thật có rất nhiều người,có cả trẻ con cùng những lão nhân đã già.
Nếu như phát động công kích vào bên trong căn cứ, thì việc làm bị thương lão nhân cùng hài tử là ng thể tránh được.
Tuy nhiên, Trương Thành không hề nhắc đến chuyện này.
Đám người đang muốn mở rộng đoàn đội, hơn nữa còn đang muốn mở rộng về hướng Đông Lăng thư viện, đã tạo thành mội mối đe dọa không hề nhỏ cho căn cứ Đông Lăng thư viện .
Sau khi thu hồi máy bay không người lái.
Điền Mặc Lan xem lại video thu được, liền quan sát tình hình rồi đưa ra ý kiến của mình: "Cửa vào bên trong sơn cốc rất nhỏ nếu như bọn họ canh giữ ở trong sơn cốc, nếu chúng ta muốn cường công thẳng qua con đường này, có lẽ sẽ gặp rất nhiều khó khăn, thậm chí có khả năng dẫn tới thương vong, thế nên em đề nghị, chúng ta sẽ xuất phát từ nơi này, đi dọc theo vách núi rồi đột kích xuống căn cứ."
Từ trên vách đá, dùng dây thừng để đột kích, Điền Mặc Lan thì đã trải qua rất nhiều lần, gần như đã trở thành chuyện thường ngày của cô.
Bất quá, đối với Trương Thành cùng Lý Thắng Nam mà nói, đây lại là lần dầu tiên của họ
Cao Lăng Yên cũng không có vấn đề gì
Trương Thành nói : "Thắng Nam ở lại trông coi xe cộ, đồng thời phụ trách việc tiếp ứng."
"Ân." Điền Mặc Lan gật đầu, nhiệm vụ của lần này rất mạo hiểm, Lý Thắng Nam kinh nghiệm chiến đấu vẫn chưa đủ, không thích hợp tham gia lần đột kích căn cứ này”.
Trương Thành nói : "Lăng Yên cũng nên lưu lại trên vách núi, đề phòng chúng ta bị đánh lén."
Cao Lăng Yên cau mày nói: "Thế nhưng chỉ có hai người hay sao . .
Trương Thành nói : "Ta và Mặc Lan là quá đủ rồi."
Trương Thành an bài nhiệm vụ, sau đó đi đến cốp xe.
Lúc hắn mở ra cốp sau của xe, Trịnh Quần đang trừng mắt nhìn hắn.
Trịnh Quần trong miệng đang bị đút một miếng vải rách, căn bản là không thể nói chuyện được, bất quá, hắn hiểu rõ một điều , Trương Thành muốn giết hắn .
Chỉ cần khi dẫn nhóm người của Trương Thành đến nơi này, là lúc hắn từ giã cuộc sống, cuộc sống của hắn chỉ còn đếm được bằng giờ.
Bất quá, sống lâu thêm một giờ thì tốt một giờ, lâu thêm một ngày thì tốt một ngày.
Quả nhiên, Trương Thành rút ra một chiếc dao găm sắc bén, chĩa vào tim của Trịnh Quần nói : "Ta sẽ làm rất nhanh,sẽ không chịu một chút thống khổ nào."
Nói xong, Trương Thành đâm thẳng vào tim của Trịnh Quần.
Sau khi Đâm chết Trịnh Quần , Trương Thành lại bồi thêm một nhát dao vào đầu hắn, đề phong hắn cảm nhiễm biến thành zombie.
Cao Lăng Yên lúc này đang ở trên một vách đá cao, liền tìm một chỗ tương đối bằng phẳng,từ trên cao nhìn xuống, có thể bao quát toàn bộ căn cứ.
Mà Trương Thành cùng Điền Mặc Lan cũng tìm thấy hai mỏm đá chắc chắn, đồng thời buộc dây thừng chuẩn bị thực hiện đột nhập căn cứ.
Kỹ xảo dùng dây thừng tụt xuống từ mỏm đã, Điền Mặc Lan đã nói qua cùng Trương Thành .
Đương nhiên, mặc kệ là vận động như thế nào, đều là quen tay hay việc.
Không trải qua huấn luyện, không có thói quen, quá trình đột nhập vào căn cứ từ trên cao, càng nhiều nguy hiểm.
Bất quá, tên đã lên dây, không bắn không được.
Đông Lăng thư viện là một cứ điểm quan trọng, xung quanh có núi bao quanh, ở ven sông, đất đai phì nhiêu, lại vắng vẻ ít zombie.
Chiếm cứ Đông Lăng thư viện, cùng thị trấn,liền có thể trở thành một hậu phương vững chắc, để hắn đặt bàho việc mở rộng lãnh địa ra bên ngoài.
Bởi vậy, Trương Thành sẽ không lùi bước, càng không thể nhượng bộ.
Lúc này, Điền Mặc Lan liền làm trước để Trương Thành cơ bản nắm giữ kỹ xảo .
Sau đó, Trương Thành hít sâu một hơi, sau đó, nắm lấy dây thừng, đưa lưng về phía sơn cốc.
Dùng hài chân phát lực, thân thể tụt dần xuống vách núi.
Đây là lần đầu trải nghiệm, phải có lá gan lớn mới có thể hoàn thành quá trình!
Mỗi lần đẩy chân khỏi vách đá đồng thời tụt xuống dưới, phải nắm giữ tiết tấu động tác.
Trương Thành nắm chặt dây thừng,hai chân liên tục phát lực tụt xuống vách đá.
Động tác của hắn tương đối chuẩn xác!
Bất quá, tìm của hắn cũng đập khá nhanh!
Cao Lăng Yên quan sát Trương Thành mỗi lần hắn làm động tác tụt xuống, làm cô cũng không ngừng chẩy mồ hôi lạnh lo lắng cho hắn.
Từ nơi này ngã xuống phía dưới, không chết cũng tàn phế!
Rốt cục, Trương Thành cũng tiếp đất một cách an toàn
Hai người cũng không thu dây về, hiện tại cũng không phải thời gian thích hợp để thu dây lại
Trương cùng Điền Mặc Lan sau khi tiếp đất, Trương Thành lập tức nâng khẩu súng máy hạng nhẹ, còn Điền Mặc Lan thì nâng lên khẩu súng trường, tiến thẳng phía trước kiểm tra.
Lúc này, phía trước truyền đến âm thanh nói chuyện của hai nam nhân
"Hôm qua ngươi kể về quyển tiểu thuyết kia, kết cục của nó là gì?"
"Ngươi đang nói đến quyển nào?"
"Chính là quyển có nhân vật chính cùng nhân vật XX001, cuối cùng số phận thế nào."
Tay nắm khảm đao, lưng đeo súng săn, đang đi về hướng của hai người Trương Thành.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan nhanh chóng hạ thấp thân thể.
Ẩn vào bên trong cỏ dại bên trong sơn cốc, vừa đủ chỗ cho hai người ẩn nấp.
Hai nam nhâm vừa rồi, trong tay bọn họ đang cầm một cây nấm, tối hôm qua trộm từ bên trong phòng ăn.
Mỗi ngày phân phối đồ ăn, đều không đủ ăn.
Người thông minh, tự nhiên sẽ tìm ra cách, giấu diếm thức ăn, ăn vụng, hoặc trộm cắp.
Hai nam nhân này cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, từ bộ dáng của bọn chúng, có thể dễ dàng đoán ra hai người bọn họ cũng không phải lần đầu tiên ăn trộm.
Trương Thành hướng Điền Mặc Lan ra một dấu hiệu “cắt cổ”.
Sử dụng dao để giết chết.
Điền Mặc Lan gật đầu, liền thu lại súng, sau đó nhẹ nhàng áp sát hai người này.
Đợi đến khoảng cách còn khoảng ba mét, liền nhanh chóng tập kích.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan mỗi người nhào về một nam nhân
Phù phù! Phù phù!
Lao tới, bịt chặt mũi mồm, nâng dao găm.
Một dao cắt đứt động mạch cổ.
Máu nóng nhanh chóng phun trào như một vòi phun.
Hai nam nhân giãy dụa , thế nhưng bọn họ càng giãy dụa kịch liệt, thì tử vong càng tới càng nhanh.
Đợi đến khi hai nam nhân không còn cử động, Trương Thành cùng Điền Mặc Lan liền đứng dậy.
Mặc dù là tập kích, nhưng vẫn đòi hỏi kỹ xảo có độ chính xác cao , mới có thể phát động đánh lén thành công
Lúc này muốn chiến thắng một chi quân đội phải giải quyết tướng trước .
Nếu như có thể xử lý quản lý của họ, sẽ làm căn cứ sơn cốc này loạn thành một đoàn.
Lúc này, người bên trong sơn cốc, đang chuẩn bị chia ra từng nhóm nhỏ, lục soát tìm kiếm vật tư khắp nơi.
Mí mắt trái của Vương Chí liên tục nháy.
Mắt trái nháy là tia họa, mắt phải nhảy là tài lộc.