Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 487:

Chương 487

Ăn miếng trả miếng!

sharedby: truyendichgiare.com


Sơn cốc, công xưởng, tổng bộ, tam phương hỗ trợ.

Nếu như một nơi bị công kích, chắc chắn hai nơi còn lại, dùng thời gian ngắn nhất để cứu viện.

Lúc này, những cỗ xe từ tổng bộ cùng công xưởng đang lao nhanh trên đường, đều đang tiến về phía căn cứ sơn cốc.

Mà Trương Thành cùng Điền Mặc Lan hiện tại đã rời khỏi sơn cốc.

Trịnh Quần từng nhắc đến, nơi này còn có công xưởng cùng tổng bộ.

Nếu như sơn cốc bị tập kích, công xưởng cùng tổng bộ sẽ nhanh chóng cứu viện.

Bởi vậy, từ lúc phát động tập kích đến giờ, thời gian thừa đủ để địch nhân phản ứng

Sai khi Cao Lăng Yên phụ trách thu lại dây thừng ở bên trên vách đá

Liền cùng mọi người tụ hợp lại.

Tập kích sơn cốc, chỉ là một phần trong kế hoạch tác chiến.

Sa sa sa.

Bộ đàm truyền ra âm thanh của Ngụy Kim Sơn : "Lão Tam, ngươi còn sống không?."

Vương Chí đang ẩn nấp bên trong bụi cỏ, nói : "Nhị ca, ta vẫn sống”

"Ngươi không có việc gì là tốt rồi."

Bạch Bảo Quang cũng an tâm lại một chút.

Vương Chí là một nhân tài, hiểu được việc xây dựng thế lực, sơn cốc giao cho hắn quản lý, mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp.

Hơn nữa, chỉ mấy tháng trôi qua, sơn cốc đã lớn mạnh đến như vậy.

Nhất định chính là con ngỗng đẻ trứng vàng.

Vương Chí nói : "Bọn họ hẳn vừa rời đi, chưa thể đi xa, ta ở lại sơn cốc chờ mọi người."

Một lúc sau, Ngụy Kim Sơn dẫn theo thủ hạ đi vào bên trong sơn cốc.

Bọn chúng cũng không gấp tiến vào sơn cốc.

Ngụy Kim Sơn mặc dù không sợ chết, nhưng cũng không phải là loại ngu xuẩn.

Việc chặn đường cứu viện, loại chiến thuật này, cũng không còn là mới mẻ.

Bất quá, sau khi hắn phái thủ hạ kiểm tra tình hình xung quanh, xác nhận nhóm người Trương Thành đã rời đi, lúc này mới tiến vào sơn cốc.

Khi thấy sơn cốc vô cùng thê thảm, Ngụy Kim Sơn cùng thủ hạ của hắn, đều bị dọa cho giật nẩy mình.

Đợi đến khi Ngụy Kim Sơn mang người tới, Vương Chí m đứng lên từ trên mặt đất . Lúc này Vương Chí, toàn thân đầy bụi bặm cùng cỏ dại.

Đương nhiên tuy bộ dáng hắn vô cùng thê thảm, nhưng không bị thương tích gì, đã là điều không dễ dàng.

Toàn bộ sơn cốc, chỉ có một người sống sót là Vương Chí , những người giả chết không lấn áp được nỗi sợ hãi, đều đã bị giết chết.

Chỉ có Vương Chí cố sống cố chết giả đến cuối cùng lúc này mới còn sống.

Vương Chí phủi đi bụi đất bám trên quần áo, nói ra: "Nhóm người này nhất định chiếm được một doanh trại quân đội, bằng không thì, không thể lấy được nhiều súng ống cùng đạn dược như vậy."

Nào là súng máy hạng nhẹ, còn có súng trường, súng ngắm, lại còn cả lựu đạn.

Đạn dược càn quét, giết người như cắt cỏ, thực sự vô cùng đáng sợ

Bất quá, nơi nguy hiểm luôn tồn tại những điều bất ngờ,nếu như có thể khống chế đám người này, cướp được súng ống cùng đạn dược, vậy thì thật sự giàu to.

Một lát sau, Bạch Bảo Quang cũng dẫn theo thủ hạ đi vào sơn cốc.

Nhìn xác chết khắp nơi, Bạch Bảo Quang cau mày, nói : "Tập kích các ngươi, chỉ là ba người hay sao?"

Vương Chí gật đầu, nói: "Bọn họ có bốn người, thế nhưng, tiến đến nơi này bắn giết chỉ có ba người, một bắn tỉa ở bên trên vách đá, hai người đột nhập sơn cốc, từ phía sau bất ngờ phát động tập kích."

Bạch Bảo Quang ngẩng đầu, nhìn lên vách núi.

Vách núi cao chót vót, chắc chắng dùng dây thừng đột nhập vào đây.

Bạch Bảo Quang nói : "Không thể là người bình thường được, hẳn là quân nhân chuyên nghiệp."

Hắn ở nước ngoài, từng gặp qua không ít lính đánh thuê chuyên nghiệp, thế nên tầm hiểu biết hắn cao hơn, hiểu biết chiến thuật đột kích của đám lính đánh thuê chuyên nghiệp.

Hơn nữa, tay súng bắn tỉa lại vô cùng chuyên nghiệp, mỗi phát đạn đều là head shot.

Vương Chí nói : "Đại ca, bọn họ mặc dù là quân nhân chuyên nghiệp, nhưng trước đó ta bắt được đám người, bọn chúng khai báo rằng bọn họ chỉ có bốn người."

Lời nói của hắn có chút ẩn ý, muốn nói cho Bạch Bảo Quang biết rằng, đối phương ít người, không phải là không thể thắng.

Bạch Bảo Quang cũng là một kẻ trải qua huyết đạn tẩy lễ, cũng không hề e sợ đám người Trương Thành hắn liền nói: "Lão Tam, mưu kế ngươi nhiều, ngươi bày kế bọ ta hành động."

Vương Chí nói : "Bọn họ hiện tại nhất định đang ở gần đây, chuẩn bị phục kích chúng ta, cho nên chúng ta sẽ lập tức đuổi theo, tránh cho bọn hắn phục kích thêm lần nữa."

Bạch Bảo Quang gật đầu,đồng ý lời nói của Vương Chí .

Giặc cùng đường chớ đuổi nha!

Vương Chí nói tiếp: "Ngày đó ta gặp nhóm người kia, bọn chúng lẩn trốn trong đêm, thoát khỏi được sự truy tìm của đám người đó, thế nên chúng ta sẽ đợi đến khi trời tối."

Bạch Bảo Quang đồng ý: "Có thể."

Vương Chí phân tích nói tiếp: "Bọn họ hiện tại chiếm cứ tại Đông Lăng thư viện, trong thư viện, nghe nói ở thư viện còn có hơn 20 nữ nhân khác, mà họ chủ động tập kích chúng ta, điều đó chứng minh rằng họ sẽ không từ bỏ thư viện."

"Có đạo lý." Bạch Bảo Quang đồng ý với phân tích của Vương Chí .

"Thế nên chúng ta đợi đến khi trời tối, chia thủ hạ thành hai đường, mai phục bên ngoài thư viện, đợi hai ngày nữa, đại ca sẽ đến bên ngoài thư viện, trả vờ là tập kích thư viện, hấp dẫn hỏa lực của bọn chúng, nhị ca nhân lúc trời tối, đột nhập vào bên trong thư viện, chúng ta có lợi thế là người đông, bọn chúng không thể so sánh, nếu đánh lén thành công, chúng ta sẽ chiếm được ưu thế."

Vương Chí xuất thân là luật sư, lại tinh thông lịch sử, binh pháp mưu lược thời chiến quốc, luôn chú ý đến thiên thời địa lợi, cùng điểm mạnh điểm yếu địch ta.

Hắn thấy rằng nhóm người Trương Thành tuy là lợi hại.

Súng máy hạng nhẹ, súng tự động, súng bắn tỉa, lựu đạn . . .

Hỏa lực mạnh hơn bọn họ quá nhiều, nếu như dùng biện pháp cường công,chắc chắn sẽ ăn không ít thiệt thòi.

Thế nhưng là, Trương Thành lại có quá ít người, lại muốn phòng thủ Đông Lăng thư viện , hơn nữa đã là con người phải có lúc nghỉ ngơi,sớm muộn gì cũng có phút lơ là.

Bởi vậy, hắn mới lựa chọn thời điểm tấn công là hai ngày sau, tấn công bất ngờ, ăn miếng trả miếng với đối phương.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch