Trương Tông Khâm mang theo thủ hạ, thận trọng đi vào thôn.
Trong thôn trước đây zombie không hề ít, nếu như bị Zombie công kích, bọn chúng lập tức quay đầu bỏ chạy, tuyệt đối không hề có ý nghĩ sẽ ở lại chiến đấu.
Cho dù bọn chúng có súng, nhưng dùng súng để giết Zombie sao?
Kể cả mỗi phát đạn đều trúng vào đầu của Zombie, độ chính có cao đến như vậy, nhưng đạn sẽ tiêu hao hết, thì họ cũng không có cơ hội sống sót.
Nhưng sau khi vào thôn không lâu, Trương Tông Khâm nhìn thấy thi thể zombie khắp nơi
La liệt trên mặt đất là thi thể của Zombie .
Đầu của những con Zombie này, đều bị chẻ ra làm hai.
Vết thương này rõ ràng không phải dùng khảm đao , khảm đao chém vào đầu Zombie thì miệng vết thương không thể lớn thế này.
Hẳn là rìu, một thanh rìu vừa dầy vừa nặng!
Một nam nhân lẩm bẩm: "Một búa một đầu, đây không phải là do một người giết chứ."
Một nam nhân khác đập vào đầu tên vừa nói, nói ra: "Làm sao có thể, chắc bọn chúng đều cầm búa."
Tràng cảnh trước mắt, đúng thật là rất đáng sợ.
Hơn 200 xác chết zombie, chất đống trước cửa một tòa nhà.
Bên trong thôn tất cả gạo, thịt khô, lạp xưởng, dưa muối, cá ướp muối…., toàn bộ đã biến mất.
Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, sau khi dọn dẹp Zombie đã thu hoạch hết vật tư bên trong thôn.
"Khâm ca, không phải đám người kia làm ra chuyện này chứ."
Một nam nhân không nhịn được hỏi Trương Tông Khâm trong giọng nói còn pha một chút chột dạ.
Trương Tông Khâm nhìn xung quanh, sau đó quay lại nói với đám thuộc hạ: "Rời đi trước đã."
Trương Tông Khâm mang theo thuộc hạ,nhanh chóng trở lại xe, đồng thời lái xe rời đi.
Nam nhân nhiệm vụ lái xe, hỏi: "Khâm ca, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Trương Tông Khâm liền nói: "Đi Thạch Môn thôn ở phía trước."
Mà Thạch Môn thôn khoảng cách cũng không xa so với Bảo Tháp Thôn
Trương Thành lái xe, lúc này đã đi đến Kim Điền thôn.
Sau khi xuống xe, Trương Thành kiểm tra xung quanh bên ngoài thôn, nhìn rõ vết bánh xe còn lưu lại.
Quả nhiên, Trương Thành không hề đoán sai.
Nhóm người này thực sự tiến đến Kim Điền thôn.
Sa sa sa.
Lúc này, bộ đàm truyền đến giọng nói của Điền Mặc Lan.
Điền Mặc Lan nói: "Lão công, em phát hiện một cỗ xe tải, đang đi tới Thạch Môn Thôn."
"Đã rõ, em dẫn theo người đi Bảo Tháp Thôn mai phục." Trương Thành buông xuống bộ đàm, sau đó khởi động xe tiến về Thạch Môn thôn.
Zombie bên trong Thạch Môn thôn , cũng đều bị Trương Thành dọn dẹp sạch sẽ, đương nhiên, đồ ăn, cùng vật tư sinh hoạt hàng ngày, cũng đều đã được chuyển về căn cứ đệ tứ.
Nếu như nhóm người s này , phát hiện Zombie cùng vật tư bên trong Thạch Môn thôn, đều đã bị người ta dọn dẹp sạch sẽ,chắc chắn sẽ tiếp tục đi đến thôn tiếp theo
Đông Lăng trấn là một địa điểm tốt để ập căn cứ,Zombie tương đối ít, hơn nữa các con đường lại thông suốt, không có chướng ngại vật.
Đám Trương Tông Khâm lái xe tải, rất nhanh đã đi đến Thạch Môn thôn.
Thạch Môn thôn cùng Kim Điền thôn giống nhau, trong thôn không có Zombie, cũng không có đồ ăn.
Chỉ có một núi thi thể, còn tất cả vật tư đều đã bị đem đi sạch sẽ, từ vo gạo, chăn bông, quần áo, băng vệ sinh, bột giặt … đều không còn.
Trương Tông Khâm đã có thể kết luận,đám người này căn cứ phải có rất nhiều người.
Nếu như không có nhiều người như vậy, thì không thể nào thanh lý được mấy thôn liền như vậy.
Xử lý một thôn bên trong có Zombie,Mấy Trương Tông Khâm cũng từng làm qua.
Nhưng, đó là do Long Chương tổ chức, điều động hơn 100 người, mặc dù có thể dọn dẹp sạch sẽ Zombie, nhưng vẫn xuất hiện thương vong.
Chuyện xử lý một thôn đầy Zombie là một chuyện có tỉ lệ nguy hiểm rất cao, trừ phi không còn chỗ có thể tìm kiếm đồ ăn, Long Chương cũng không muốn thử lại chuyện đó.
"Đi Bảo Tháp thôn."
Trương Tông Khâm trở lại xe.
Mà thủ hạ của Trương Tông Khâm trong lòng càng thêm lo lắng, bọn họ có chung một loại cảm giác, họ càng tiến vào sâu họ càng nguy hiểm!
Lúc này, Điền Mặc Lan đã mang theo Vương Kỳ, Phan Thanh Trúc, Tô Dung Dung, Tương Bội San, chạy xe tới Bảo Tháp thôn.
Nhóm người này nếu như đến Bảo Tháp thôn, thì tiếp theo sẽ có thể phát hiện ra căn cứ đệ tứ.
Đem đám người xâm nhập tất cả giết hết tại bên trong Bảo Tháp thôn , trừ bỏ sự uy hiếp, đảm bảo sự an toàn cho căn cứ, đây đã là ý thức chung của đám nữ nhân.
Tô Dung Dung phụ trách lái xe.
Điền Mặc Lan kiểm tra lại trang bị cùng vũ khí.
Nhất là Vương Kỳ, nàng chưa từng tham gia chiến đấu thực tế.
Lần này là một cơ hội.
Thực chiến là phải giết người, nhưng trong tận thế thì chuyện đó chắc chắn sẽ phải xẩy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Xe đã tới Bảo Tháp thôn.
Điền Mặc Lan nhanh chóng xuống xe, sau đó nói với Phan Thanh Trúc : "Thanh Trúc, ngươi mang theo Dung Dung cùng Bội San, đến bên ngoài thôn, bên kia có một rừng cây nhỏ, địa phương lần trước Dung Dung cùng Bội San phục kích ở đó, tiến hành ẩn nấp chuẩn bị đón địch."
"Ân." Phan Thanh Trúc gật đầu, sau đó cùng Tô Dung Dung, Tương Bội San lập tức chạy về hướng đó.
Mà Điền Mặc Lan nói với Vương Kỳ : "Đợi chút sử dụng kỹ năng bắn súng mà ta đã dậy, hiểu chứ?"
"Ân." Vương Kỳ gật gật đầu.
Mặc dù Điền Mặc Lan nhỏ tuổi hơn so với Vương Kỳ nhưng trong chuyện chiến đấu, Vương Kỳ chỉ là một newbie.
"Đi theo ta." Điền Mặc Lan dẫn theo Vương Kỳ đi đến một căn nhà dân, tìm một chỗ tường vẫn còn chắc chắn, đồng thời, có tầm nhìn khá rộng.
Điền Mặc Lan nói với Vương Kỳ : "Ngươi ở nơi này, thấy địch nhân thì bắn."
"Chỉ một mình ta sao? !" Vương Kỳ có chút khẩn trương.
"Ta sẽ ở trên lầu."
Điền Mặc Lan nói xong, liền mang theo sngắm, nhanh chóng đi lên lầu, đồng thời kiếm vị trí chuẩn bị bắn tỉa.