Đúng như Trương Thành đã suy đoán, đám Trương Tông Khâm rời khỏi Thạch Môn thôn liền đi đến Bảo Tháp thôn .
Đám người này nhìn thấy thập tự giá trên bến tàu, cùng biển cảnh báo.
Lại không có ý định rời đi, ngược lại đi tìm kiếm các thôn trấn xung quanh.
Hơn nữa, sau khi vào thôn, lại không tìm bên trong nhà, chỉ nhìn thấy xác chết của Zombie cùng mấy căn nhà đã mở cửa, sau đó lại tiếp tục rời đi đến thôn trấn khác.
Những điều này có thể suy đoán ra một điều, nhóm người này là vì hắn mà đến.
Trương Thành lập tức tăng cao ý thức cảnh giác.
Xe bán tải phóng về hướng Bảo Tháp thôn.
Điền Mặc Lan không vội vàng nổ súng, mà đám người Tương Bội San đều đang đợi nàng nổ súng trước
Xe ngừng lại, vẫn cách thôn một khoảng khá xe.
Trên xe liền đi xuống ba nam nhân.
Ba nam nhân tiến vào trong thôn.
Bọn họ đã đến rất gần vị trí của ba người Phan Thanh Trúc
Tương Bội San, Tô Dung Dung, Phan Thanh Trúc đều chia ra ngắm từng tên một.
Phan Thanh Trúc nói: "Ta ngắm tên mặc áo đen ."
Tô Dung Dung nói : "Ta ngắm tên mặc áo màu hồng."
Tương Bội San nói : "Em ngắm tên mặc áo trắng."
Họng súng của ba người, di chuyển theo bước chân của ba tên kia .
Cùng lúc đó, Điền Mặc Lan đã khóa chặt mục tiêu tên tài xế lái xe.
Nàng lúc này hoàn toàn có thể bắn chết tên tài xế lái xe.
Ba nam nhân sau khi chạy vào bên trong thôn, ba người liền tách ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó hô lớn: "Khâm ca, không có Zombie."
Bên trong xe Trương Tông Khâm gật đầu.
Những điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn.
Không chỉ bốn người.
Trong xe liệu có mấy người đây?
Lúc này, ba nam nhân kia đang chạy về phía xe tải, bọn chúng muốn rời đi sao?
Điền Mặc Lan cau mày, sau đó, cầm lấy bộ đàm, ấn nút call nói: "Lão công, bọn họ muốn rời đi, em quyết định nổ súng bắn chết chúng”
Trương Thành vẫn chưa đuổi đến nơi, thế nhưng nhóm người này đã muốn rời đi, Điền Mặc Lan liền bỏ xuống bộ đàm.
Sau đó, nàng bóp cò súng.
Ầm!
Một viên đạn tốc ao xoay tròn bắn ra.
Phát súng này bắn trúng nam nhm nhận vị trí lái xe.
Nam nhân kia đang hút thuốc, nói chuyện phiếm với tên đồng đội bên ghế phụ.
Không ngờ rằng, đầu tự nhiên nổ tung, máu tươi văng tung tóe bên trong buồng lái.
Nam nhân bên cạnh hắn, hoàn toàn ngơ ngẩn, trên mặt hắn còn lưu lại thứ gì ấm ấm, là máu tươi của đồng đội.
Sau khi tiếng súng của Điền Mặc Lan vang lên,
Ba! Ba! Ban Thanh Trúc, Tô Dung Dung, Tương Bội San cũng bắt đầu nổ súng. Các nàng vẫn khóa chặt ba tên kia. Lúc này, 3 viên đạn bắn về phía ba gã đó
Phan Thanh Trúc bắn trúng bả vai của tên mặc áo đen.
Tô Dung Dung bắn hụt
Tương Bội San bắn trúng cánh tay của tên mặc áo trắng.
Mặc dù phát súng đầu tiên đều không trúng vào chỗ yếu hại, thậm chí là bắn hụt.
Nhưng khiến cho đám thủ hạ của Trương Tông Khâm sợ hãi.
Điền Mặc Lan nạp đạn, lên cò , tiếp theo, nàng nhanh chóng bóp có.
Ầm, đạn bắn thủng người tên đồng đội đang ngồi ghế lái phụ.
Nam nhân kia đang ngơ ngẩn nhìn đồng đội, lập tức bị bắn chết
Điền Mặc Lan nhắc nhở: "Chị Kỳ, nổ súng."
Tại bên dưới của Điền Mặc Lan ,Vương Kỳ cắn răng, bóp cò.
Ba!
Ba!
Ba!
Một tràng đạn bắn về phía xe tải.
Mà ở trên xe Trương Tông Khâm, đã trốn xuống đằng sau xe
"Khâm ca, làm sao bây giờ !"
Các nam nhân đều đã trốn phía sau xe, có tên nhanh chóng đã chạy đến thân cây phía sau xe để ân nấp
Một viên đạn bắn tới, cây cổ thụ một người ôm không hết, vỏ cây bị đạn bắn nát, mảnh gỗ bay loạn.
"Lâm Tính, lái xe !" Trương Tông Khâm hét lớn.
Bất quá, nam nhân đảm nhận vị trí lái xe, hay nam nhân ở ghế phụ, đều không có trả lời.
Bọn họ đều bị Điền Mặc Lan bắn chết.
"Mẹ nó!" Trương Tông Khâm cầm lấy súng trường type 95 đang đinh bắn trả thì.
Ba! Ba!Ba!
Một viên đạn xuyên thủng thân xe.
Phát đạn này bắn trúng đùi của Trương Tông Khâm.
Là do Vương Kỳ nổ súng.
Nàng không biết phải bắn vào đâu, liền hướng về phía xe tải bắn một tràng đạn
Mà Trương Tông Khâm đen đủi, bị Vương Kỳ bắn trúng.
Lúc này, súng ngắm của Điền Mặc Lan đang ngắm nam nhân trốn đằng sau thân cây
Trong tay nam nhân kia là khẩu súng type 81 đòn khiêng, hắn muốn tìm cơ hội nổ súng.
Những tiếng súng vừa rồi, hắn đã hiểu rõ.
Đám người mai phục, đại bộ phận đều là súng trường type 95.
Hơn nữa, khoảng cách đều tương đối gần.
Chỉ cần chờ đám người đó bắn hết đạn, hoặc là thời điểm thay đạn, liền có thể phản kích.
Mà Điền Mặc Lan cũng nắm rõ khuyết điểm của đám chị em trong nhà đó là thiếu kinh nghiệm thực chiến .
Nếu như đối phương có người từng làm quân nhân, bọn chúng hoàn toàn có thể đếm ra được số lượng đạn nằm trong băng.
Mà đám người Tô Dung Dung , xạ kích tiết tấu quá "Quy luật", thêm một người bắn tỉa áp chế tầm xa, rất dễ bắn hết đạn, mà thời điểm thay đạn rất nguy hiểm
Không đạn không thể nổ súng.
Tô Dung Dung cảm thấy sắp hết đạn, lập tức muốn đổi một băng đạn khác.
Mà nam nhân ở phía sau cây cho rằng hắn đã có cơ hội phản kích, hắn muốn nổ súng.
Ầột lần nữa tiếng súng bắn tỉa vang lên.
Viên đạn lần này bắn thủng đầu tên nam nhân kia.
Một phát nổ đầu!
"Khâm ca, Thạch Thành chết rồi!"
Một nam nhân hướng về phía xe tải hét lớn.
Bên cạnh xe tải, Trương Tông Khâm đã nấp vào một vị trí khác, bắp đùi của hắn trúng đạn, máu không ngừng chẩy ra.
Hiện tại, hắn làm sao quản được chuyện sống chết của người khác.
Nhưng Trương Tông Khâm vẫn rất hung hãn, hắn cắn răng, dùng một miếng vải buộc chặt đùi, sau đó từ trong bọc lấy ra một băng về sinh cùng băng gạc, tiến hành băng bó tạm thời.
"Mẹ hắn!" Trương Tông Khâm không nghĩ tới, hắn lại gặp phải mai phục nơi đây, hắn nâng lên súng trường type 95, lặng lẽ nhắm về phía rừng cây, hắn nhìn thấy Tương Bội San cùng Tô Dung Dung.