Trương Thành mới vừa lên lầu ba, vội vàng đi xuống cầu thang.
Mà Long Chương cũng nghe thấy tiếng động của Trương Thành trên lầu ba
Trương Thành không vội vàng đi xuống, hắn nghĩ rằng Long Chương sẽ chờ hắn xuống dưới, Họng súng của Long Chương có lẽ đang nhắm về phía cầu thang.
Đúng như Trương Thành dự đoán.
Long Chương nhịn đau, giơ súng, ngắm chuẩn về phía cầu thang lên lầu
Bất quá, hắn rất nhanh phát hiện, Trương Thành lại không hề xuống.
Muốn cùng hắn chơi chiến thuật hao tổn sao?
Đúng lúc này, Trương Thành cầm bộ đàm, hô: "Hắn tại lầu hai, các ngươi tranh thủ thời gian tới, canh chặt lầu một, đừng để hắn trốn xuống dưới."
Đây là cố ý nói cho Long Chương nghe thấy.
Long Chương hiện tại chỉ có một người.
Mà Trương Thành lại đang liên hệ đồng đội.
Nếu như người của Trương Thành vây quanh cả tòa nhà này, Long Chương không thể rời khỏi đây.
Long Chương cắn răng, hắn không thể cùng Trương Thành chơi chiến thuật hao tổn, hắn từ trên ban công, trực tiếp nhẩy xuống lầu.
Mà lúc hắn nhẩy xuống, Điền Mặc Lan nổ liền hai phát súng bắn trúng chân cùng lưng hắn.
Long Chương ngã trên mặt đất, bất quá, hắn vẫn cố gắng nhịn đau, lăn một vòng trên mặt đất trốn về phía sau tường.
Lúc này, Trương Thành đã đuổi tới ban công lầu hai, hắn cúi đầu nhìn xuống.
Trên mặt đất không nhìn thấy Long Chương, tuy nhiên có vết máu lưu lại.
Là máu của Long Chương .
Trương Thành từ lầu hai nhảy xuống phía dưới.
Lúc này, Long Chương lưng đang tựa vào tường, máu tươi nhiễm đỏ bức tường.
"Lão đại, ngươi không sao chứ."
Lúc này, nghe được một giọng nói quen thuộc.
Là Vương Bằng.
Cùng Vương Bằng ở chung lúc này, còn có hai nam một nữ.
Chỉ có Vương Bằng có súng ở trong tay, hai nam một nữ kia trên tay chỉ có vũ khí lạnh
Long Chương giơ tay lên, ra dấu đừng lên tiếng.
Cho dù trên người hắn trúng đạn, Long Chương lại không hề phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Ông nội hắn từ nhỏ đã luôn dậy hắn, nam nhân chân chính, đổ máu cũng không đổ lệ.
Nam nhân sợ đau, đều không tiền đồ.
Trương Thành cũng men theo tường mà đi, hắn đi rất chậm rãi, hắn đang tìm Long Chương vị trí.
Lúc này, Long Chương đã dùng dao găm, cắt bỏ một tấm vải, áp vào vết thương ở chân.
Quá trình này, đám Vương Bằng đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Bọn họ biết rõ Long Chương là sói, nhưng cũng không nghĩ tới hắn lại hung ác đến như vậy!
Trương Thành từng bước đi đến, phát ra tiếng vang nhỏ.
Hai người cách nhau một lối rẽ.
Trương Thành dừng bước, trực giác cho hắn biết, Long Chương ngay tại sau tường.
Lúc này, Phan Thanh Trúc cùng Điền Mặc Lan đều đi đến.
Trương Thành không vội vàng động thủ.
Đơn đả độc đấu, chỉ là cái dũng của loại thất phu.
Hơn nữa việc đó quá liều lĩnh, rất dễ dàng lật thuyền trong mương.
Lúc này, Điền Mặc Lan cũng tìm được một vị trí ẩn nấp cùng góc bắn.
Phan Thanh Trúc cũng chọn xong vị trí.
Trương Thành kéo xuống một quá lựu đạn mù, ném về phía bức tường phía sau.
Bành!
Lựu đạn mù nổ mạnh, phát ra ánh sáng cường độ cao trong mấy giây.
Đám Vương Bằng cũng không biết lựu đạn mù là cái gì.
Chỉ là nhìn thấy lựu đạn bay tới, liền vô ý thức chạy đi.
Mà Long Chương cũng chưa từng thấy qua, hắn không phải là không muốn chạy, mà là chạy không nổi rồi.
Ánh sáng cường độ cao, để cho hắn theo bản năng nhắm chặt hai mắt.
Sau đó, hắn chỉ còn nghe thấy tiếng súng vang lên.
Ngực của hắn, bụng của hắn. . . .
Soạt . . .
Long Chương dựa trên bức tường, trượt ngã trên mặt đất, đầu gục xuống một bên.
Hắn cố mở to hai mắt nhìn , nhìn về phía Trương Thành, Điền Mặc Lan, Phan Thanh Trúc.
Nữ nhân thật xinh đẹp . . .
Đây là Long Chương ý nghĩ cuối cùng của hắn, ngón tay hắn vẫn để ở cò súng, chỉ là hắn đã không còn đủ khí lực để bóp cò.
"Trên người nhiều súng như vậy?"
"Hắn là lão đại của đám người này sao?"
Trương Thành đá rơi súng tỏng tay cảu Long Chương lại lục soát trên người Long Chương một khẩu súng trường type 81, hai khẩu súng lục, đạn cũng không ít.
Mà Điền Mặc Lan cùng Phan Thanh Trúc thì đuổi theo bắn giết đám người Vương Bằng .
Tiếng súng cuối cùng đã ngừng.
Trương Thành cầm bộ đàm, ấn nút call nói: "Đã an toàn, đều đi ra đi."
Phòng an toàn cửa mở ra, Quản Ánh Tuyết, Ngả Vi lo sợ ngó đầu ra nhìn, rồi mới lần lượt đi ra.
Lúc này, Trương Thành đang bên trong sảnh lớn lầu một, uống bia, ăn cánh gà ngâm tiêu.
Quản Ánh Tuyết nhìn thấy vỏ đạn trên mặt đất, cùng những vết đạn khắp nơi
Bọn họ không thấy đám ác ôn, nhưng quan sát xung quang liền hiểu trận chiến rất kịch liệt.
"Tạ Xảo!"
Nữ nô lệ cùng Tạ Xảo có quan hệ tốt, liền chạy đến bên cạnh xác của Tạ Xảo .
Nhưng mà, Tạ Xảo đã trở thành một cái xác lạnh lẽo.
Mấy nữ nhân khóc rất thương tâm.
Điền Mặc Lan thấy thế, nói : "Là trách nhiệm của ta, không ngờ chúng tiến vào đúng lúc để nàng ra khỏi phòng an toàn."
Trương Thành nói : "Về sau sẽ làm thêm một phòng nữa, nếu như người bị bệnh, sẽ vào phòng khác."
Lúc này, Trương Thành nhìn về phía đám nô lệ bên trong phòng, liền nói: "Biết rõ tại sao chúng ta phải sửa lại tường vây chưa? Không có bức tường này, không có phòng an toàn, các ngươi đã sớm mất mạng."
Nữ nô lệ lệ đều cúi thấp mặt, theo bản năng gật đầu lia lịa
Trương Thành nói : "Đi xử lý các xác chết, nhớ kỹ mỗi xác chết , bổ sung thêm một dao đề phong biến thành tang thi."
"Đúng." Quản Ánh Tuyết cùng Ngả Vi dẫn đám nữ nô rời đi, về phía cửa chính.
Nữ nô lệ vừa đi không bao xa, liền nhìn thấy xác chết.
Ác ôn dù là nam hay nữ trong tay đều có đao, súng.
Kính bị bắn nát, trên tường đầy vết đạn, máu khắp nơi trên mặt đất . . .
"Ánh Tuyết, đưa một số người, mang đám xác chết này ra bên ngoài."
Kiều Thư sai sử những nữ nô lệ này, vẫn vô cùng thuận tay.
Mà Điền Mặc Lan liền dẫn theo Điền Hạc đến trước mặt Trương Thành, chuẩn bị thẩm vấn tù binh